Hảo Thụ Thừa Song

Chương 37: Thúc ngựa phi nhanh


Đọc truyện Hảo Thụ Thừa Song – Chương 37: Thúc ngựa phi nhanh

Có hai người chịu cực chịu khổ hầu hạ, Liễu Nghi Sinh hết ăn rồi lại ngủ, có thể nói là trải qua cuộc sống không khác gì heo cả. Tay y không cần nâng, vai không cần gánh, rãnh đến phát hoảng, một khi cuộc sống của con người bị dọa hoảng liền muốn làm ra chút chuyện giày vò người khác để giảm bớt rãnh rỗi.

Một ngày nọ, Liễu Nghi Sinh vừa mới ăn xong bữa sáng do Kỳ Thạc bỏ đại công phu làm ra, đột phát ý tưởng, nói muốn đi ra ngoài cưỡi ngựa.

“Tiểu Liễu Nhi, tế tự đại nhân đã phân phó, ngươi là lần đầu mang thai, không thể bị cảm lạnh không thể bị chấn kinh, chuyện đi cưỡi ngựa, chờ đến khi ngươi sinh xong rồi muốn cưỡi lúc nào cũng được, ta và Kỳ Thạc không đều sẵn lòng có được hay không? Hiện tại là trăm triệu không thể, ngươi nghe lời đi, ha?” Kỳ Canh kiềm chế tính tình giảng đạo lý với y. Bây giờ là thời kì đặc thù, ngay cả khi dắt y tản bộ ở trong sân bọn họ đều phải cẩn thận, càng đừng nói chi đến chuyện cưỡi ngựa! Cưỡi ngựa gỗ đều phải đắn đo cho thật kỹ nữa là!

“Ta mặc kệ, cả ngày cứ ngây ngốc ở trong phòng buồn chán muốn chết. Lần trước cưỡi ngựa cũng là khi các ngươi vừa mới biến thân, các ngươi phải để ta ngoạn một trận thống khoái, không thôi các ngươi cũng đừng nghĩ thống khoái cho được.” Y nói năng tùy hứng vô lý, thế nhưng y thực sự đã không chịu nổi những ngày được nuôi như nuôi heo này nữa đâu, không cần chờ đến khi sinh, chắc chỉ cần vài ngày nữa liền có thể thực sự biến thành heo rồi.

Trước đây hành động của y có bao nhiêu tốt a, toàn bộ dân làng cũng chưa chắc sẽ có người được như y vậy, leo núi trèo cây, nhiêu đó y cũng còn dư sức, mà mấy tháng nay cứ ngây ngốc, không bước chân ra khỏi nhà thì làm sao mà chịu cho nổi chứ?

“Không được, Tiểu Liễu Nhi, cho dù chúng ta có sủng ngươi bao nhiêu cũng không thể dùng thân thể của ngươi ra đùa giỡn được.” Kỳ Thạc thu thập xong đồ ăn sáng, vẻ mặt cũng không ủng hộ.


Hiện tại Liễu Nghi Sinh là một chút không theo ý mình cũng không chịu, bị hai người cự tuyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đều giận đến mức đỏ bừng lên: “Hai người các ngươi bây giờ đang quản ta có đúng hay không? Xem ra gần đây ta đối với các ngươi quá tốt rồi! Không mang theo ta đi ra ngoài chơi cũng được thôi, tự ta đi!” Nói rồi y đứng dậy, thở phì phò ra khỏi cửa.

“Đừng a tiểu tổ tông, khoan hãy đi.” Kỳ Canh ôm lấy người không cho y đi, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Kỳ Thạc.

Kỳ Thạc cười khổ một tiếng, khó xử gật gật đầu nói: “Được rồi, nhưng phải mặc nhiều hơn một chút, chúng ta cưỡi một lát rồi trở về nhà có được không?”

“Như vậy còn không sai biệt lắm đi.” Nghe bọn họ chịu thỏa hiệp, Liễu Nghi Sinh mới nở nụ cười.

Ba người đi đến một bãi cỏ rộng mà trước đây họ từng đến chơi, khí trời hơi lạnh, tuy cũng chưa lạnh quá mức, nhưng những cơn gió lại mang đến trận trận hàn ý. Sau khi Liễu Nghi Sinh được bọc kín lại, y cũng không thấy lạnh, chỉ cảm thấy lâu rồi chưa được nhìn đến trời xanh mây trắng, bãi cỏ xanh mượt, thậm chí trong gió đều ẩn chứa mùi hương cỏ non, khiến y cảm thấy vui vẻ thoải mái.


“Được rồi, trong các ngươi người nào biến thân trước?” Y dùng vẻ mặt mong đợi nhìn hai người, như đã nói qua, lần trước xem bọn họ biến thân đã là lúc cử hành nghi thức trưởng thành, khi đó chính mình đã từng nghĩ, hình thú của Kỳ Thạc Kỳ Canh uy phong như vậy, một ngày nào đó nhất định phải cưỡi một con, rồi sau đó lại xảy ra liên tiếp nhiều chuyện như vậy, y cũng sắp quên mất chuyện này luôn rồi. Hôm nay có cơ hội, làm thế nào mà có thể bảo y không tung tăng cho được đây?

Hai người đối mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Kỳ Canh biến thân, mà Kỳ Thạc ổn trọng, có thể ở một bên che chở.

Sau một khắc, Kỳ Canh biến thân thành hình thú cao to hùng tráng, rồi hắn hạ thấp nửa thân dưới của mình xuống, để Liễu Nghi Sinh có thể bước lên lưng hắn.

Lần trước lúc cưỡi Kỳ Canh, Liễu Nghi Sinh quá mức kinh hoảng, căn bản là không có hảo hảo cảm nhận được cự thú dưới thân có bao nhiêu cường tráng uy vũ, hiện tại thời điểm hắn đứng lên, chính mình cũng không tự chủ được mà kinh hô một tiếng, cái loại tầm nhìn ở trên lưng ngựa này khiến y muốn choáng, mà Kỳ Canh lại đang vui sướng chạy chầm chậm.

Hắn sợ khiến người trên lưng ngã xuống, cố ý chạy thập phần chậm rãi, đồng thời khống chế được tiết tấu và xóc nảy, đi một vòng giống như là đang bước trên đất bằng, không hề cảm nhận được chút khoái cảm khi cưỡi ngựa nào cả.


Liễu Nghi Sinh không hài lòng, vỗ mạnh một cái lên mông của cự thú, hô to: “Có con ngựa nào như ngươi sao? Còn không bằng cưỡi lừa đâu!”

“Bảo bối chúng ta đây không phải là sợ ngươi sẽ bị ngã xuống hay sao!” Kỳ Thạc ở bên cạnh che chở như một bà mẹ, chạy ổn định như vậy còn khiến hắn hết hồn, nếu chạy nhanh hơn một chút nữa thì không phải là tim của hắn sẽ nhảy ra luôn rồi sao!

“Ta có thể vô dụng như vậy hay sao? Chạy nhanh chút!” Liễu Nghi Sinh mới mặc kệ nhiều chuyện như vậy, hơn nữa y biết vô luận có như thế nào đi chăng nữa, hai người này cũng sẽ không để y có khả năng ngã xuống.

Kỳ Canh bất đắc dĩ tăng thêm chút tốc độ, tuy rằng còn chưa có thể khiến người nọ thoả mãn, nhưng ít ra thì cũng sẽ không bị so là kém hơn cả lừa.

Kỳ thực đã lâu như vậy rồi mà Liễu Nghi Sinh chưa được ra khỏi cửa, lại đang mang thai, cho nên thể lực hết sức yếu ớt. Cho dù Kỳ Canh chạy không nhanh, nhưng dù sao cưỡi ngựa cũng là một việc tốn sức, bắp đùi y kẹp chặt lấy lưng ngựa, mới có thể khống chế thân thể của mình ngồi thẳng. Cứ như thế mà lặp lại ba bốn vòng, Liễu Nghi Sinh mệt đến mức đầu chảy đầy mồ hôi.

Kỳ Thạc thấy thế liền ôm người xuống, vừa thay y lau mồ hôi vừa nhẹ giọng oán giận: “Có phải là mệt rồi không? Nếu không thì về đi?”

Liễu Nghi Sinh là bị mệt, nhưng còn chưa muốn trở về, thật vất vả mới được ra khỏi cửa thông khí một lần, khí trời tốt như vậy, ngay cả ánh dương quang đều ôn ôn hòa hòa, khi phơi nắng chỉ thấy ấm áp lại không quá nóng. Y uống một ngụm nước, chỉ vào đại thụ nói: “Còn sớm nha, chúng ta đi ngồi một chút đi.”


Kỳ Canh sợ y cảm lạnh, dứt khoát không biến về hình người, hắn nhanh chóng chạy đến trước đại thụ, lưng dựa vào đại thụ, lộ ra cái bụng ấm áp của Hỏa Kỳ Lân, để Liễu Nghi Sinh có thể hoàn toàn tựa vào phần bụng mềm mại của mình. Đại thụ quá âm trầm ẩm ướt, bây giờ nếu như thân thể của Tiểu Liễu Nhi ngồi dựa vào như thế, khí lạnh sẽ không thể xâm nhập vào được.

Liễu Nghi Sinh cũng không có ý kiến, dường như từ nhỏ y đã có cảm giác rất thân thiết đối với hình thú của hai huynh đệ, không có một tia e ngại hoặc không thích ứng. Có thể là đối với y mà nói, hai người vô luận là dạng gì thì cũng đều là người thân cận nhất của y, tình cảm được gầy dựng từ nhỏ đến lớn sẽ không bởi vì bộ dáng bên ngoài của bọn họ mà phát sinh bất kỳ thay đổi nào. Huống chi hai con ngựa này còn dễ nhìn như vậy nữa cơ chứ.

Ung dung tự tại nằm lên bụng thú mềm mại của Kỳ Canh, nằm phơi dưới ánh dương quang ấm áp, sau khi vận động có chút mệt mỏi nên rất nhanh y liền chợp mắt.

Ánh nắng vàng óng óng chiếu nghiêng lên mặt, lên người y, do phơi nắng nên đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, hương khí bốn phía. Kỳ Canh nhịn không được, vươn đầu lưỡi to lớn của cự thú liếm một chút lên gò má của y cứ như đại cẩu, sau đó liền bị Kỳ Thạc trừng mắt.

“Cẩn thận tổ tông thức dậy ầm ĩ bây giờ.” Nói rồi, hắn cười cười, nhẹ nhàng, giống như tràn ngập vô hạn nhu tình mật ý mà hôn lên khóe miệng vẫn còn đang hàm chứa ý cười của Liễu Nghi Sinh, cũng biến thân thành hình thú, chuyển tư thế hôn lên cổ ý, nhẹ nhàng dán lên tâm can bảo bối của y.

Dưới bóng cây đại thụ, ánh mặt trời ấm áp, hai thú một người thân mật ôm lấy nhau, tạo thành một phong cảnh đẹp đẽ nhất Kỳ Lân Thôn, khiến tất cả mọi người không muốn đánh vỡ sự yên tĩnh cùng hài hòa, đồng thời còn ẩn chứa tình yêu sâu sắc này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.