Hảo Sủng Em, Nữ Phụ Của Anh

Chương 10.


Đọc truyện Hảo Sủng Em, Nữ Phụ Của Anh – Chương 10.

Buổi tối tại Lý gia…
Trong đại sảnh được trang trí xa hoa, có rất nhiều người nổi tiếng và có thế lực rất lớn trong bạch đạo lẫn cả hắc đạo…có cả vài tên nam chính, phụ cũng trong đó.
Ai…Dao Dao đứng ở góc khuất trên tầng hai nhìn xuống đại sảnh mà thở dài.
Nữ chính a~ cô đang ở đâu a ~kiếm cô mà tôi thấy mệt ghê.
Thật ra chuyện là như thế này, Dao Dao nhớ lại kịch tình khi buổi tiệc sinh nhật của cô còn chưa bắt đầu, thì nự chính Ngô Mẫn Mẫn đã xuất hiện cùng anh trai nam chính – Lý Minh Hiên.
Và màn ra mắt của nữ chính đương nhiên vô cùng đặc sắc.
Lý tổng dẫn hai người về Lý gia và sai người chuẩn bị sắp xếp chu đáo cho họ.
Ngô Mẫn Mẫn vì tò mò với Lý gia giàu có nên khi vừa trang điểm xong thì lén lúc trốn đi ra đại sảnh.
Vì thấy ai ai cũng là mỹ nam mỹ nữ lập lòa ánh sáng chói lóa nên hoa mắt, lỡ đụng trúng anh phục vụ nước đẹp trai cũng là nam phụ, nước đổ làm vấy bẩn y phục của nữ phụ kiêu căng – Lâm Uyển Nghi, Lâm Uyển Nghi tức giận phát lên mắng Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn ủy khuất khóc nhào vào lòng nam phụ, nam phụ đau lòng Mẫn Mẫn nên đã thay cô giải thích, lại vô tình làm cho Lâm Uyển Nghi trúng tiếng sét ái tình.
Ờ~là vậy đó, cô trốn đây chỉ để xem kịch vui thôi, sẵn tiện diện kiến dung mạo của nữ chính.
Trích đoạn tả dung mạo nữ chính Ngô Mẫn Mẫn trong nguyên tác:
cô có một nét đẹp ôn nhu dịu dàng, làn da trắng noãn phớt hồng, mái tóc dài xõa ngang lưng, bao quanh cơ thể khiến cô trông nhỏ nhắn làm người ta muốn bảo hộ, đô mắt to, đen láy, cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi luôn nở nụ cười ôn nhu nhiếp hồn người

bao quanh cô là vầng hào quang dịu nhẹ khiến người ta không tự chủ mà muốn thân cận
cô là ánh sáng, soi sáng cho người đang sống trong bóng tối, cô là ánh nắng ban mai, chiếu sáng nơi đáy vực sâu thẳm

Theo như đoạn mô tả trên thì cô luôn tò mò có phải dung mạo của Mẫn Mẫn thần thánh tới như vậy hay không, hay chỉ là dưới con mắt của nam chính, nam phụ thôi, người đời có câu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà lỵ.
……
” A, cô xem, cô đã làm gì với chiếc váy của tôi đây này ”
Giọng nói tức giận của một cô gái vang lên kéo Dao Dao đang chìm trong suy nghĩ về thực tại.
Dao Dao kích động nhìn xuống đại sảnh.
Tới rồi, tới rồi, kịch tình đã muốn bắt đầu.
Chỉ thấy dưới đại sảnh có một cô gái xinh đẹp mặt chiếc váy đuôi cá đỏ chót, khụ, khá nổi bật trong buổi tiệc này, khuôn mặt diễn lệ, chỉ là tô son trét phấn hơi nhiều nên trông tái nhợt đến đáng sợ, đi cùng chiếc váy đỏ là một đôi môi cũng đỏ y hệt, tóc được uốn quăn vén sang một bên, bộ trang sức ngọc thạch trên người cô ta Dao Dao nhìn mà muốn đổ mồ hôi hột.
Bộ cô ta không thấy nặng hay sao trời !!!
Bộ trang sức bằng vàng có đính những viên ngọc thạch đỏ xinh đẹp nhưng hơi diêm dúa.
Dao Dao nghi ngờ chắc cô ta bị bệnh máu đỏ .
TMD ! Từ trên xuống dưới cái nào cũng đỏ và đỏ, sao cô không đi nhuộm tóc đỏ luôn đi là đủ bộ rồi.
Khụ ! Vào vấn đề chính.
Đứng đối diện với cô gái tộc da đỏ là một đôi nam nữ.
Nam thì trông rất tuấn tú nhưng có vẻ là con người không nói ra cảm xúc của mình cho người khác.
Nữ thì trông thanh tú dư thừa, xinh đẹp còn thiếu, kết luận lại là thanh tú.
Mắt bồ câu long lanh tràn đầy giọt lệ ủy khuất, mũi nhỏ, miệng rộng, bây giờ thì cô biết sao nữ chính luôn cười rồi, làn da hơi ngâm được cái là mịn mịn, mái tóc dài xõa ngang lưng bao quanh thân hình nhỏ nhắn xinh xinh như củ sắn, trên đỉnh đầu còn cài một cái nơ màu đỏ, cô mặt bộ váy trắng tinh trông rất là tinh thuần, nhưng trong mắt người khác lại xem ra là không phải như vậy a..
” xem kìa, hôm nay ngày sinh thần của lý tiểu thư chứ đâu phải đám tang đâu mà cô ta lại ăn bận trắng xóa như ma vậy chứ ! ” phu nhân A chán ghét liếc nhìn Mẫn Mẫn.
” đúng đúng ! Lại còn khóc nữa chứ, đây cũng đâu phải cha mẹ cô ta chết đâu, thật là khiếm nhã mà ” phu nhân B cũng hùa theo phu nhân A soi mói nhìn Mẫn Mẫn.

” này, có nên đuổi cô ta ra ngoài không ? Nếu bà chủ biết thì ta chết chắc ” nữ hầu A lo lắng nhìn xung quanh.
” đợi coi chút đi rồi tính sau ” nữ hầu B đứng một bên xem kịch vui.

xì xào
xì xào
Bao nhiêu lời bàn tán cứ vang mãi bên tai Mẫn Mẫn, cô cắn chặt răng khuất nhục cúi đầu.
” nè ! Cô tính làm sao để làm sạch lại chiếc váy này của tôi đây ?!? Hừ, cô có biết nó có giá trị là bao nhiêu không ? Cho dù lấy mạng cô ra trao đổi cũng chưa chắc đủ !” Lâm Uyển Nghi khinh thường nhìn Mẫn Mẫn.
Một ngày nào đó, một ngày nào đó ta sẽ phải bắt các người trả giá về món nợ này !!! Hãy đợi đấy !!! Cả cô nữa ! Lâm Uyển Nghi ! Tôi sẽ làm cô muốn sống không được, muốn chết cũng không xong !!!
Trong mắt của Mẫn Mẫn lóe qua tia oán độc.
Lâm Quân tự nhiên phát hiện sự thay đổi nhỏ nhặt này của Mẫn Mẫn, hắn khẽ nhíu mày, trong mắt xẹt qua tia chán ghét.
Vốn tưởng cô ta là một cô gái ôn nhu tốt bụng định lên tiếng giúp đỡ…nhưng xem ra hắn đã lầm a…
Lâm Quân không tiếng động cách xa Mẫn Mẫn, mà hành động này của hắn lọt vào mắt Dao Dao khiến cô hơi sửng sốt.
Kịch tình…hẳn không phải là như vậy đi ?
Lúc này chẳng phải hắn nên giải vây cho Mẫn Mẫn đi ?
Người hầu nữ đứng cạnh Dao Dao cuối cùng không chịu được, tiến lên nói với cô :

” tiểu thư, nếu người không ra mặt thì e là buổi tiệc sẽ loạn lên hết ”
Thiệt là, cô gái áo trắng đó là ai mà dám vô đây phá hoại buổi tiệc chứ, đúng là đáng chết mà !!
Dao Dao bất đắc dĩ thở dài, nghi hoặc nhìn xung quanh:
” mẹ và cha ta đâu ? ”
Nữ hầu khuôn mặt bỗng chốc đỏ cả lên, lắp bắp nói:
” thư…thưa tiểu…tiểu thư, ông..ông chủ và bà…bà chủ…đang..đang trong..trong phòng…”
Dao Dao khuôn mặt cũng đỏ bừng, giả ho khụ một cái, nói :
” ta hiểu rồi ”

Đại sảnh đích mọi người đang xem kịch vui thì bỗng một tiếng nói vang lên thu hút sự chú ý của họ :
” chuyện gì đang xảy ra ở đây ? “
Mọi người quay nhìn lại chủ nhân của giọng nói thì tất cả đồng loạt thất thần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.