Háo sắc tướng công là của ta

Chương 9 Ta không có rủa ngươi a.


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 9 Ta không có rủa ngươi a.

Chap 9 Ta không có rủa ngươi a.
“Đứng lên đi.” Như phi ngồi xuống, cũng ý bảo Bảo Bối tiến vào.
Bảo Bối tiến đến bên cạnh Như phi, thấp giọng hỏi nói:“Vì sao lão nhân như vậy cũng muốn hướng người quỳ xuống như vậy, cha ta nói chỉ có tiểu hài tử mới bị quỳ xuống.”
Như phi cười nói:“Nơi này không giống chỗ của ngươi, chúng ta nơi này là xem trọng vai vế, vai vế ta so với bọn hắn cao hơn.”
Bảo Bối nhìn Như phi lý giải tựa hồ có chút hiểu, miệng khẽ nhếch lên.
“Trương mụ, tiểu thiếu gia đâu?” Như phi hỏi.
Một vóc người là nữ nhân hơi mập đứng dậy nói:“Khởi bẩm Như phi, thiếu gia đang chạy tới, hẳn là sẽ nhanh chóng đến đây.”

Lúc này, liền nghe được một tiếng ho khan nhẹ nhàng, cách đó không xa Hiên Viên Mặc Huyền chậm rãi đi tới.
“Mặc Huyền, ngươi đã đến rồi, mau đến xem, mẫu phi lấy giải dược cho ngươi.” Như phi nhìn thấy con trai bảo bối, lập tức nở nụ cười.
Mặc Huyền đang đứng ở ngoài cửa, muốn rảo bước tiến lên, đột nhiên thấy hoa mắt, trước mặt đã bị người ngăn trở, hé ra cái mặt háo sắc đang nhìn hắn, nước miếng nhiễu xuống từng giọt .
Mặc Huyền nhíu hạ mày tránh xa nàng, Bảo Bối thật vất vả mới gặp được người trong bức họa, làm sao có thể dễ dàng buông tha được, lập tức nàngvươn tay kéo hắn lại:“Ngươi thật xinh đẹp nha, ta sẽ bảo hộ cho ngươi!”
Một câu nói, làm ọi người đang ngồi nén nhịn xuống không cười, Như phi đã chứng kiến thấy sự ngớ ngẩn của Bảo Bối nên đối với chuyện này tương đối bình tĩnh, nhưng chính là nhi tử của nàng, khuôn mặt tuấn tú nhất thời đỏ lên, hơi thở càng thêm thở gấp.
Như phi thấy vậy, lập tức tiến lên lôi kéo nhi tử vào cửa, Bảo Bối theo sát ở phía sau.

“Ngươi xem, để có những bông hoa Huyết Linh Lung này là nhờ có nàng a, là Bảo Bối hái cho ngươi, mẫu phi lần này khả năng thiếu chút nữa đều không về được.” Như phi mở thùng ra, chỉ mấy Huyết Linh Lung còn rất tươi đẹp.
Bảo Bối lập tức tranh công, con gà mổ thóc đứng ở phía sau hắn gật đầu “Sớm biết rằng là cứu ngươi, ta sẽ hái nhiều một chút, tận lực ăn, không đủ ta lại trở về hái nữa.”
Mặc Huyền xoay người nhìn nàng:“Ngươi đang rủa ta sao?”
Bảo Bối vừa thấy cặp mắt hồ mị kia của Mặc Huyền, lập tức liền choáng váng, ấp a ấp úng vô tội nói “Rủa? Ta không rủa ngươi a?”
Mặc Huyền nghiêng mắt nhìn liếc mắt nàng một cái, liền xoay người ngồi xuống trên ghế, nhẹ nhàng khụ một cái.
“Gần đây sớm muộn gì cũng sắp lạnh, hay là ngươi muốn lấy thêm chăn.” Như phi đau lòng nhìn nhi tử.
Mặc Huyền gật gật đầu, lấy nước trà người hầu đang bưng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Oa, uống trà đều tao nhã như vậy sao, Bảo Bối hoàn toàn đang đắm chìm nhìn hắn, hoàn toàn khẳng định điệu bộ của hắn xinh đẹp hơn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.