Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 63 Hành trình đến La quốc 3
“Tam thiếu gia, người đang ở đây làm cái gì vậy?” Bảo Bối nhìn từ xa thấy Tam thiếu gia đang đuổi theo một lão đầu, nàng cảm thấy kỳ quái liền che dù đi theotới đây.
“Vừa rồi vị tiểu lão đầu kia nói Tứ đệ cách cái chết không còn xa, nên ta muốn đuổi theo hỏi cho rõ, nhưng lại theo không kịp.” Chí Viễn lo lắng suy nghĩ mà nói ra.
“Người nói cái gì?” Bảo Bối trợn to hai con mắt, nàng lập tức hướng phía trước chạy vội tới, rất nhanh cũng liền biến mất trước mắt.
Bảo Bối nháy mắt đã tới đằng sau tiểu lão đầu, lớn tiếng hô “Lão gia gia, chờ ta một chút.” Tiểu lão đầu phía trước dường như chạy càng nhanh, nhưng Bảo Bối lại đuổi kịp thì càng kỳ quái hơn, trong nội tâm tiểu lão đầu vạn phần kinh ngạc .
Bảo Bối rốt cục cũng ngăn tiểu lão đầu phía trước lại, tiểu lão đầu ngừng lại, trên mặt hiện lên vẻ kỳ quái nhìn Bảo Bối, Bảo Bối xoa xoa nước mưa trên mặt “Lão gia gia, vừa rồi người nói thiếu gia nhà ta sẽ chết, là thật sao?” Bảo Bối lo lắng hỏi.
“Ngươi đến tột cùng là ai?” Tiểu lão đầu vươn tay giữ tay Bảo Bối, Bảo Bối lập tức chặn tay tiểu lão đầu lại, thủ pháp của bọn họ rất đồng đều, mắt tiểu lão đầu mang kinh hãi nhìn Bảo Bối.
Bảo Bối hoàn toàn không có để ý những chuyện này “Lão gia gia, người vừa rồi nói là sự thật sao? Thiếu gia của ta thật sự là làm sao?” Bảo Bối nhanh chóng đứng trước mặt lão đầu giậm chân.
“Giống, quá giống!” Tiểu lão đầu nhìn Bảo Bối.
“Giống? Giống cái gì a?” Bảo Bối vội vàng hỏi.
“Giống như nàng ấy.” Tiểu lão đầu kích động bắt lấy tay Bảo Bối.
Bảo Bối hoàn toàn không hiểu hắn rốt cuộc đang nói cái gì, nàng cuống cuồng nhìn tiểu lão đầu.
“Ngươi nói cho ta biết, ngươi là ai? Ta liền giúp ngươi cứu hắn.” Đôi mắt nhỏ của tiểu lão đầu nhìn chằm chằm Bảo Bối.
Bảo Bối lớn tiếng hô “Ta tên là Bảo Bối.”
“Bảo Bối?” Tiểu lão đầu suy tư một tý, hắn ngẩng đầu nhìn Bảo Bối “Cha mẹ ngươi tên gì?”
Bảo Bối nhìn tiểu lão đầu “Cha ta tên Lục Thiên, mẹ ta tên Tô Nhã. Người mau giúp ta trị bệnh cho thiếu gia đi.”
Trong mắt tiểu lão đầu tràn đầy kích động, hắn nắm lấy Bảo Bối bàn tay hơi run rẩy, không nghĩ tới lần này hắn đi ngao du, lại có thu hoạch lớn đến như vậy.
Bảo Bối không nói lời nào liền kéo tiểu lão đầu chạy về phòng trọ, bước chân của bọn họ chạy nhìn rất đồng đều, nhưng Bảo Bối lại hoàn toàn không có chú ý tới chuyện đó.
Bảo Bối lôi kéo tiểu lão đầu chạy trở lại phòng trọ, hoàn toàn bất chấp toàn thân đang ướt mèm, trực tiếp xông vào trong phòng thiếu gia.
Mặc Huyền cau mày lại không vui nhìn hai thân thể ẩm ướt trước mắt, Bảo Bối xông lên trước “Mau, mau chữa bệnh cho thiếu gia.”
“Chữa bệnh?” Mặc Huyền nghi ngờ hỏi.