Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 56 Bà bà quái dị 3
Chap 56 Bà bà quái dị 3
“Tỷ tỷ, bởi vì tỷ bị bệnh nên mới bạc tóc sao?” Bảo Bối vươn tay sờ sờ tóc của nàng, trong mắt hàm chứa sự đáng tiếc.
Nữ tử dừng tay lại, nàng chưa bao giờ thấy có người dùng ánh mắt loại này nhìn mình.
Nữ tử gạt tay của nàng ra, lấy tay di chuyển trục bánh, cái ghế quay vòng lên, lúc này Bảo Bối mới phát hiện, thì ra là chân của nàng không thể nhúc nhích được.
Bảo Bối đi theo “Tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu, muội cõng tỷ đi.” Bảo Bối ngồi xổm trước mặt Bướm Trắng.
Nữ tử nhìn nàng “Ngươi muốn cõng ta sao?”
“Ừ, tỷ nhất định là bởi vì ở lại chỗ này quá lâu, không có đại phu nào có thể đi vào, muội dẫn tỷ đi ra ngoài chữa bệnh.” Bảo Bối ngồi xổm xuống tiếp tục nói.
“Ngươi dẫn ta đi chữa bệnh sao?” Bướm Trắng không thể tin nổi nhìn cái bóng lưng nho nhỏ phía trước.
“Tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ dẫn tỷ đi đến đại phu khám bệnh, thiếu gia nhà muội có tiền.” Bảo Bối nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Bướm Trắng trên ghế.
“Ha ha ha.” Bướm Trắng rốt cục nở nụ cười.
Nở nụ cười một hồi, Bướm Trắng rốt cục ngừng lại, ánh mắt nàng nhu hòa xuống “Ngươi tên là gì?”
“Muội tên là Bảo Bối.” Bảo Bối xoay người.
“Bảo Bối.” Bướm Trắng nhẹ giọng hô cái tên này, tiểu nha đầu này đặc biệt tốt bụng nha, ở nơi này gần hai mươi năm, chưa bao giờ nàng cảm thấy vui vẻ như vậy.
“Bảo Bối, tay của ngươi làm sao vậy?” Ánh mắt Bướm Trắng nhìn xuống thấy được tay áo rách cùng vết thương của Bảo Bối.
“Buổi sáng muội leo lên cây đặt lại tổ chim bị rớt, không cẩn thận rơi xuống va trúng cành cây nên mới bị thương a.” Bảo Bối nhìn theo ánh mắt Bướm Trắng thì thấy vết thương của mình.
Bướm Trắng không nói chỉ thấy nàng di chuyển cái ghế vào bên trong, Bảo Bối đi theo sau.
Bướm Trắng cầm cây kim lên, từ từ khâu lại tay áo cho Bảo Bối, Bảo Bối cúi đầu nhìn nàng khâu tay áo rất thành thạo, vui vẻ nở nụ cười “Tỷ tỷ, tỷ khâu áo thật giỏi nha.”
Bảo Bối lấy tay vuốt ống tay áo “Tỷ tỷ và nương của muội đều khâu áo thật là giỏi.” Bảo Bối ngẩng đầu ánh mắt sáng long lanh nhìn Bướm Trắng.
Bướm Trắng vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bối “Vậy ngươi có thể gọi ta một tiếng nương được không?” Trong mắt của nàng tràn đầy nước mắt.
“A?” Bảo Bối giật mình nhìn nàng
“Nếu hài tử của ta không chết, chắc bây giờ cũng lớn bằng ngươi.” Bướm Trắng yêu thương nhìn Bảo Bối.
Bảo Bối suy tư một tý “Vậy muội gọi tỷ là nhị nương nha, có được không tỷ?”
Bướm Trắng gật gật đầu.
“Nhị nương.” Bảo Bối nũng nịu gọi.
“Ừ.” Bướm Trắng nước mắt trong mắt rốt cuộc cũng rơi xuống, năm đó con gái của nàng mới vừa sinh ra đã bị kẻ thù hại chết, Bướm Trắng là chưởng môn đệ tử đệ nhất của Độc môn, con gái của nàng dĩ nhiên là bị trúng độc mà chết, đối với nàng mà nói đó là tâm bệnh lớn nhất, chân của nàng bị như vậy cũng là do nàng cùng kẻ thù té xuống vách núi.