Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 34 Tết Trung thu 1
Chap 34 Tết Trung thu 1
“Lên xe.” Mặc Huyền từ bên cạnh Bảo Bối đi qua, chỉ nói hai chữ liền tự mình lên xe ngựa.
Bảo Bối nhìn về phía Cao công tử xua tay, sau đó ngồi xuống bên cạnh phu xe.
“Vào đây.” Trong xe tiếng người nói vọng ra.
Bảo Bối chui vào, nhìn thiếu gia.
Thiếu gia chỉ chỉ cái nệm dưới chân không xa “Ngươi ngồi ở chỗ đó.”
Bảo Bối ngồi trên nệm lót, nhìn thiếu gia, hôm nay thiếu gia mặc một thân trường bào màu vàng ấm, mắt xếch giương nhẹ, hai lông mày lá liễu cong lên, mặt phấn hàm uy xuân mà không lộ, búi tóc buộc trên đầu chỉ mang một cây kim, thân thể hơi gầy lộ vẻ cao ráo, hắn đang tựa một bên, trên tay thì cầm một quyển sách.
Hắn lật qua một trang “Mau lau đi, đừng làm hư xe ngựa của ta.”
Bảo Bối vội vàng thu hồi ánh mắt lại, lau nước miếng, nằm ghế bên cạnh mà ngủ.
Sau một lúc lâu, Mặc Huyền buông quyển sách trong tay xuống, lẳng lặng nhìn Bảo Bối đang ngủ say, hắn nhớ tới bộ dạng Bảo Bối tay không đánh chết con hổ, tâm của hắn thật sự rất kinh ngạc, mỗi lần nhớ tới, ánh mắt Bảo Bối đi đến bên cạnh hắn khẩn trương nhìn hắn, trong lòng hắn vẫn còn ấm áp.
Bảo Bối này dường như làm việc từ trước tới giờ không theo nguyên tắc nào cả, nhưng thầm nghĩ lại, nàng làm việc gì dường như cũng là vì hắn!
Mặc Huyền đi đến bên cạnh lấy áo choàng nhẹ nhàng choàng lên người nàng.
Nằm mãi một bên nàng cảm thấy lưng hơi mỏi, Bảo Bối xoay người, nàng mơ mơ màng màng bò dậy, mới nhớ hiện tại đang ở trong xe ngựa, chẳng biết xe ngựa đã dừng lại lúc nào, trong xe ngựa chỉ có một mình nàng.
Nàng vội vàng đứng dậy lập tức nhảy xuống xe. Chỉ thấy cách đó không xa thiếu gia đang chắp tay ngắm nhìn phong cảnh, bên cạnh Oánh Oánh tiểu thư đang mỉm cười nhìn hắn, bên kia Nhã Dung cũng không cam chịu yếu thế trừng mắt Oánh Oánh tiểu thư.
Tuấn nam mỹ nữ ba người đứng ở dưới tàng cây bên cạnh, Bảo Bối không phải không thừa nhận, bọn họ đứng chung một chỗ thật sự rất đẹp mắt.
“Bảo Bối, ngươi đã tỉnh.” Ánh mắt Cao công tử đã nhìn thấy Bảo Bối xuống xe ngựa, Bảo Bối đang đi tới.
“Nhìn bộ dáng của ngươi.” Cao công tử buồn cười nhìn thoáng qua Bảo Bối, đầu tóc nàng rối bời, cổ áo đều lệch qua một bên, hắn tự tay khép lại một chút tóc của nàng, chỉnh lại cổ áo cho nàng, Bảo Bối dụi dụi con mắt “Đến giờ ăn cơm chưa?”
“A, ngươi chỉ có biết ăn thôi.” Cao công tử cười sủng ái, từ bên cạnh lấy ra một cái hộp “Ta có giữ lại cho ngươi đây. Cứ ăn từ từ, chúng ta hiện đã đến dưới chân núi, đợi tí nữa là bắt đầu lên núi.”
Bảo Bối tiếp nhận cái hộp, mở ra nhìn thấy bên trong tất cả đều là đồ ăn ngon, nàng cao hứng không ngậm miệng được, hưng phấn bắt đầu ăn, cách đó không xa Mặc Huyền vẫn luôn không nói mà nhìn nàng.