Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 2 Tên ta là Bảo Bối
Chap 2 Tên ta là Bảo Bối
Như phi không nghĩ tới nàng đột nhiên sẽ toát ra một câu như vậy, mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Tiểu cô nương nhìn xuống phía dưới lại ngẩng đầu lên hỏi:“Các người đang nhìn gì vậy?”
Hoàng phi phục hồi tinh thần lại: “Chúng ta muốn đi xuống hái hoa Huyết Linh Lung, nhưng lúc trước đã có hơn hai mươi người đi xuống đều không có đi lên.”
“ A! Các người cũng muốn hái hoa hồng làm Hoa Quan* sao?” tiểu cô nương kinh ngạc hỏi.
* Đó là vòng hoa trên đội trên đầu
“Làm Hoa Quan?” Hoàng phi nhìn tiểu cô nương kỳ quái.
“ Ân, hàng năm đến sinh nhật nương của ta, ta đều đến đáy cốc này hái chút hoa hồng cho nương ta làm Hoa Quan đội, rất đẹp, hơn nữa cha ta cũng nói màu đỏ là màu vui mừng.” tiểu cô nương mỉm cười ngọt ngào .
Như phi nghe xong thì chấn động, bên cạnh mọi người lộ ra biểu tình khiếp sợ.
“ Ta không phải làm Hoa Quan, ta muốn đem về cứu mạng người.” Như phi chần chờ nói. Không ai có thể nghĩ đến, trên đời ngàn vàng khó cầu được hoa Huyết Linh Lung thế nhưng lại bị một tiểu nha đầu lấy làm Hoa Quan để đội, nếu là đã biết, khẳng định sẽ đau lòng muốn chết a.
“ Như vậy a, chúng ta đều cần nhưng là không biết có đủ hay không a.” tiểu cô nương phát sầu gãi gãi tóc.
Nha đầu Lý Cần bên người Như phi đã đi tới, không tin nhìn nàng: “Ngươi thật sự có thể hái hoa Huyết Linh Lung, phía dưới không phải có độc thảo sao?”
“Từ nhỏ người ta đã bách độc bất xâm, phía dưới có độc thảo, còn có mọc mấy cái sừng rất lớn, mỗi lần ta đi xuống vừa đi, vừa đùa giỡn, nhưng mà hiện tại chúng nó vừa nhìn thấy ta liền chạy , thật là đáng ghét mà, lần này đừng làm cho ta bắt được, nếu không ta bắt đem trở về làm cho phụ thân nướng ăn.” Tiểu cô nương vừa nói vừa mân mê miệng, vung quả đấm nhỏ, tựa hồ là dường như đang chịu ủy khuất.(ta á khẩu)
Như phi kích động bắt được tay nàng:“Ta thật sự cần nó cứu mạng người, ta cầu xin ngươi, giúp ta được không, ân nhân?”
Như vậy tiểu cô nương bị Như phi xinh đẹp nắm chặt, nên có chút ngượng ngùng, nàng xấu hổ nói:“Tên ta không phải là ân nhân, tên ta là Bảo Bối.”
Nàng bị nước mắt của Như phi làm cho có phần không biết phải làm sao, nàng nhức đầu ấp a ấp úng nói:“ Như vậy người thật sự cần hoa hồng trong lời nói, không bằng chúng ta trao đổi đi, thế nào có được không?”
“Trao đổi?” Như phi khó hiểu nhìn Bảo Bối, tên này thật sự là đáng yêu, đến gần nhìn hình dáng tiểu cô nương trước mắt này, khuôn mặt tròn tròn, sáng sủa trông suốt mắt to không có bất kỳ tạp chất nào, vô cùng thuần khiết.
Chớp chớp đôi mắt to, Bảo Bối gật gật đầu, lấy tay chỉ chỉ cái trâm gài tóc trên đầu Như phi, đó là một cái trâm sử dụng viên trân châu màu hồng phấn xuyến thành một đóa hoa nhỏ, ở giữa dùng một viên dạ minh châu màu trắng tô điểm, là của Hoàng Thượng tặng nàng.
“Dùng cái này để đổi sao?” Như phi từ trên đầu lấy trâm gài tóc xuống, nàng chỉ cần cái này là có thể trao đổi sao? Như phi không thể tin được nhìn Bảo Bối