Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 148 Bức điên Bảo Bối [2028 chữ ]
Chap 148 Bức điên Bảo Bối [2028 chữ ]
“Nếu không có sách lược vẹn toàn, Tư Mã Kính sao dám vào cung?” Trên mặt Tư Mã Kính lộ vẻ đắc ý.
“A? Sách lược vẹn toàn? Ngươi chỉ hai mươi vạn đại quân của ngươi ở ngoài cung sao?” Hoàng Thượng khẽ mỉm cười.
Tư Mã Kính sắc mặt đại biến, tên Hoàng Thượng này làm sao lại biết.
Hoàng Thượng không đếm xỉa cười một tiếng, nhẹ nhàng nói “Ngươi nên tiến đến phía trước, nhìn lại cho kỹ, cờ của những đại quân kia chen vào đây là của ai?”
Trong nội tâm Tư Mã Kính cả kinh, sau lưng một tướng sĩ đột nhiên vọt tới “Tướng quân, bên ngoài tất cả đều là binh sĩ của La quốc cùng người của thái tử.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Tướng quân, chúng ta bị bao vây.”
Tư Mã Kính khiếp sợ nghe tướng sĩ nói, hắn xoay người nhìn Hoàng Thượng, sau đó đột nhiên phá lên cười “Binh sĩ của La quốc? Điều này sao có thể được”
“Điều này sao lại không thể chứ.” Một thanh âm trầm thấp truyền đến, Hô Nhĩ Bình Chỉ từ bên cạnh đi ra.
“A, mắt lam.” Bảo Bối vui vẻ nở nụ cười, nàng đứng dậy chạy tới chỗ hắn, Hô Nhĩ Bình Chỉ nhìn Bảo Bối chạy tới, trong ánh mắt lóe hào quang, tiểu tử ta rất nhớ ngươi a.
Hô Nhĩ Bình Chỉ bình tĩnh nhìn Tư Mã Kính “Ta được thái tử Hiên Viên Mặc Huyền Chu quốc mời, mang ba mươi vạn đại quân tới đây để chúc mừng thọ của Hoàng Thượng Chu quốc, lại không nghĩ lúc vào cung lại gặp được một đám trở ngại người của ta, được thái tử gật đầu, nên ta đã tiêu diệt toàn bộ.”
Tư Mã Kính không thể tin nỗi nhìn vị đại vương La quốc trước mặt này, rõ ràng là đồng ý đến trợ giúp Chu quốc, mà trong thời gian ngắn ngủi thái tử lại có thể điều động được nhiều binh lính Chu quốc như vậy để cùng La quốc hợp lại, những tên lính kia chính là lúc thái tử đi tấn công Tam quốc, là đội quân bị thái tử thu phục.
Hắn đột nhiên cảm thấy hết thảy đều xong rồi, gương mặt của hoàng hậu ngồi ở trên cùng Tuấn Tư ở bên cạnh đã sớm biến thành màu trắng, bọn họ cũng không có nghĩ đến, thì ra kế hoạch của bọn họ hết thảy đã sớm đã bị thái tử nắm giữ.
Ánh mắt Tư Mã Kính lạnh lẽo, hắn đột nhiên từ trong binh lính bên cạnh lôi ra một người, mọi người vừa nhìn, đúng là Mặc Huyền, vừa rồi thái giám kia đúng là người giả trang lừa gạt hắn rời đi.
Bảo Bối lập tức luống cuống, nàng lập tức vọt tới, Tư Mã Kính lạnh lùng cười một tiếng, tóm lấy Mặc Huyền thi triển khinh công bay lên tường thành hoàng cung, đứng ở trên tường thành đối thủ của hắn là Mặc Huyền hắn cười cười “Lão phu có sai lầm này, toàn bộ thất bại là do ngươi ban tặng.”
Trong lòng Mặc Huyền chỉ cười lạnh, hắn ra tay đẩy Tư Mã Kính, Tư Mã Kính trong nội tâm cả kinh, thái tử không phải là không biết võ công sao? Hắn ra tay nghênh đón, vừa quay người lại trong lúc đó đã chế trụ được Mặc Huyền, nhìn Bảo Bối sắp chạy tới đây, hắn vẻ mặt âm trầm đánh thẳng vào ngực của Mặc Huyền, ngực bị đánh nát.
Một ngụm máu tươi tuôn ra, Mặc Huyền chậm rãi ngã xuống về phía sau, ngã xuống tường.
“A, thiếu gia.” Bảo Bối lập tức phi thân tiếp được Mặc Huyền, nàng nhảy mấy bước đã bay được lên tường thành.
“Thiếu gia, thiếu gia.” Sắc mặt Mặc Huyền đã trắng bệch, không còn một tia khởi sắc, ánh mắt hắn liếc nhìn Bảo Bối sau đó liền nhắm mắt lại.
“Không được, thiếu gia, không được.” Bảo Bối kinh hoảng rơi nước mắt, từng giọt từng giọt chảy xuống, đúng là thân thể của Mặc Huyền đang ở trong ngực đã bắt đầu dần dần lạnh như băng.
“A, không được, không được. Thiếu gia, không được.” Bảo Bối lập tức cảm thấy trái tim như đang vỡ ra từng mảnh, bầu trời như đang sụp xuống.
“Hừ, kế tiếp chính là ngươi.” Tư Mã Kính đã mất đường lui, hắn một chưởng đánh tới Bảo Bối đang ngồi bệch dưới mặt đất.
Một chưởng đó đánh trúng lưng của Bảo Bối, Bảo Bối phun một ngụm máu tươi trên người của Mặc Huyền.
“Ha ha ha ha.” Tư Mã Kính cười điên cuồng “Còn nói là nha đầu có bao nhiêu lợi hại, ta thấy cũng không có lợi hại gì mấy.”
Hắn cầm lấy cây kiếm bên cạnh đâm xuống, một hồi nhanh – mạnh mẽ, cây kiếm bị gãy lìa phát ra một thanh âm “ rắc”, Tư Mã Kính lui về phía sau một bước, lúc này Bảo Bối ngồi bên cạnh thân thể Mặc Huyền đã đứng lên, bây giờ cặp mắt của nàng đã biến thành màu đỏ, toàn thân Bảo Bối run lên do bị Tư Mã Kính đánh trúng một chưởng hồi nãy, nàng nhìn chằm chằm vào hắn “Ngươi giết thiếu gia, thiếu gia đã chết! Thiếu gia đã chết!” Trên tay của nàng còn dính máu của thiếu gia, tại sao lại chói mắt như thế.
Tư Mã Kính nhìn phản ứng của Bảo Bối có chút kỳ quái, không nghĩ nhiều liền đổi chưởng lực xông tới, Bảo Bối xoay người một cái, lật bàn tay chặn lại, tay kia đập thẳng vào ót của hắn, Tư Mã Kính thấy tình thế không đúng, lập tức rút tay lui về phía sau, nhưng mới vừa lui lại một bước, Bảo Bối đã vững vàng bắt được tay của hắn, vừa vang lên âm thanh ma-sát, bàn tay của hắn bị một lực mạnh mẽ làm gãy thành đoạn, chưa kịp lớn tiếng hô, cổ họng liền bị xiết chặt, ngón tay của nàng lại đâm thẳng qua cổ của hắn, ánh mắt của hắn trừng thật to, lại không thể phát ra một thanh âm nào, thẳng tắp té xuống thành.
Bảo Bối mờ mịt nhìn xung quanh, nàng cảm thấy tâm đang rất đau, bởi vì đau, quá đau, nàng không chịu nổi, nàng gào lớn lên bầu trời, thân thể cũng đã bắt đầu đứng không vững.
“Bảo Bối, đừng như vậy, Bảo Bối.” Tô Nhã cùng Lục Thiên vừa rồi đi tiêu diệt quân phản loạn, mới vừa đuổi đến đây, liền nghe thấy Bảo Bối đang gào thét, lại trông thấy bộ dáng điên cuồng của Bảo Bối, bọn họ sợ hết hồn.
“Nhanh lên ngăn nàng lại, mau gọi nàng xuống, nếu không nàng sẽ chết.” Tô thần y cũng đã đuổi đến đây, hơn nữa lớn tiếng hô Bảo Bối “Bảo Bối, thiếu gia của ngươi không chết, hắn không chết.”
Nhưng mà, Bảo Bối đứng ở trên tường hiện tại cái gì nàng cũng không nghe thấy, ánh mắt của nàng đã bắt đầu chảy máu, lỗ tai cũng nhỏ ra máu.
“Không tốt.” Lục Thiên thấy vậy lập tức bay vọt lên, ra tay điểm huyệt ngủ của Bảo Bối, nhưng mà Bảo Bối lập tức đụng thân phản kích bức lui Lục Thiên, hai mắt nàng hoàn toàn không thấy gì hết, mặc cho Tô Nhã, Lục Thiên kêu gọi.
Nhìn thấy Bảo Bối như thế, Tô Nhã, Lục Thiên, Tô thần y, Tô bà bà, Tĩnh Tông, Chí Viễn đều nhảy lên, đều nhảy vào tấn công nàng, chỉ cầu nàng đình chỉ gào thét.
Nhưng mà, rất nhanh tất cả mọi người đều bị trúng một chưởng của Bảo Bối, cuối cùng Tô thần y rắc một bao phấn vào Bảo Bối, rốt cục Bảo Bối cũng phun ra một ngụm máu tươi, té xuống.
Lục Thiên lập tức ôm lấy Bảo Bối nhảy xuống.
“Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Bảo Bối làm sao vậy?” Mặc Huyền vừa mới tiến cung, liền nghe thấy thanh âm của Bảo Bối, khi hắn vừa đuổi tới nơi, lại phát hiện nàng một thân nhuốm máu nằm ở trong ngực của phụ thân.
“Bảo Bối cho là ngươi đã chết, nên nàng phát điên rồi, vừa rồi nàng đã tự đả thương bảy mạch của mình, khả năng nàng cũng không thể tỉnh lại, nếu tỉnh lại cũng có thể trở thành phế nhân.” Tô thần y lắc đầu.
“Ngươi nói cái gì?” Mặc Huyền lui về phía sau một bước, Như phi đã đi tới đỡ hắn.
Hoàng Thượng nhìn Bảo Bối “Mau truyền thái y.”
“Không cần, nếu ta không thể trị bệnh, thái y cũng không cứu được.” Tô thần y lắc đầu “Ta muốn mang Bảo Bối trở về, bên kia có toàn bộ dược liệu ta cần.”