Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 146 Đánh bại những nữ nhân bên cạnh thiếu gia [2058 chữ ]
Chap 146 Đánh bại những nữ nhân bên cạnh thiếu gia [2058 chữ ]
“A!” Mặc Huyền há to miệng, hắn cuối cùng cũng có phản ứng, mở bàn tay đang rảnh ra “Tới cầm tay của ta, nhẹ nhàng chuyển đầu từ từ xuống.”
Bảo Bối từ từ lấy bàn tay đang xếp thành hoa lan của mình, nắm lấy tay của hắn, đầu khẽ quay qua một chút “Ai nha.” Một tiếng kêu đau, Bảo Bối bỗng đứng không vững, liền ngã xuống.
Mặc Huyền thấy vậy muốn tới đỡ lấy nàng, lại bị nàng đụng trúng khiến cả hai đều ngã xuống, Bảo Bối nện thẳng vào trong ngực của hắn.
Mặc Huyền nhíu mày “Ngươi không sao chứ.” Hắn có chút khó khăn hỏi.
“Tốt hơn một chút rồi!” Bảo Bối từ từ ngồi dậy, đầu của nàng cuối cùng đã trở về vị trí cũ.
“Ai nha, thiếu gia, ngươi không sao chứ!” Nàng cuối cùng cũng phát hiện nàng ngồi ở trên người của hắn suốt nãy giờ, lập tức dịch người ra.
Mặc Huyền từ từ ngồi dậy, nhìn nàng “Tại sao phải luyện vũ?”
“Các nàng đều nói muốn dâng tặng lễ vật.” Bảo Bối xoa nhẹ cái cổ, không thể tưởng tượng được luyện vũ so với luyện võ còn vất vả nhiều hơn vậy.
“Ai nói?” Mặc Huyền khẽ nâng lông mày.
“Tiểu Lục nói, nhóm hồng nhan tri kỷ của ngươi đều chuẩn bị xong vũ đạo tốt nhất, ta nghĩ nếu các nàng có thể, ta cũng có thể vậy.” Thanh âm Bảo Bối càng ngày càng thấp, bởi vì nàng biết rõ nàng thật sự làm không được.
“Nhóm hồng nhan tri kỷ của ta?” Mặc Huyền buồn cười nhìn nàng.
Bảo Bối có chút uể oải cúi thấp đầu xuống “Tiểu Lục nói rất đúng, ta không phải là khối nguyên liệu.” Vậy làm sao có thể đánh bại những nữ nhân bên cạnh thiếu gia a. (có thể hiểu nôm na là nàng ấy ko phải khối nguyên liệu dễ nhào nắn)
Bảo Bối có chút ủ rũ đứng lên.
Mặc Huyền đứng lên, đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng kéo tay của nàng “Ngươi không cần để ý tới người khác, ngươi chính là ngươi, biết không?”
Bảo Bối không có ngẩng đầu, cũng không nhìn thấy được sự ôn nhu trong mắt của thiếu gia, nàng vẫn than thở “Vì sao Tĩnh Tông cũng có thể nhảy cái kia đẹp đến như vậy?” Nhớ tới hắn múa Kiếm trên chân núi, Bảo Bối đến nay vẫn cho rằng đó là điệu múa đẹp nhất mà nàng từng xem.
Bàn tay đang lôi kéo tay nàng không khỏi nắm chặt hơn một chút, Mặc Huyền đi tới trước mặt nàng ngăn cản nàng lại “Ngươi vừa rồi đang suy nghĩ tới người khác?” Có chút tức giận.
“Ừ?” Bảo Bối đang đi về phía trước thì đường bị ngăn cản, nàng sờ sờ mũi, nhìn thấy ánh mắt của thiếu gia “A, thiếu gia, không phải vậy đâu”. Nàng cuống cuồng lắc lắc đầu, ai nha, cổ thật sự vẫn còn hơi đau.
Mặc Huyền buông lỏng tay ra, xoay người “Ngươi vừa rồi rõ ràng đang suy nghĩ tới Tĩnh Tông, không phải sao?”
Bảo Bối cầm chặt cái tay kia của hắn “Thiếu gia, không phải vậy đâu, ta chỉ là đang nghĩ đến vũ đạo thôi, ta thật không có ý tứ gì khác. Ta chỉ nghĩ không muốn để cho thiếu gia mất mặt mà thôi.”
“Mất mặt?” Hắn xoay người.
“Ừ” Bảo Bối gật đầu nhẹ “Tiểu Lục nói, ngày mai đi theo bên cạnh ngươi, cái gì cũng không có, nhóm Oánh Oánh biết hát lại còn biết nhảy và còn có thể ngâm thơ, ta ngẫm lại, giống như cái gì ta cũng không biết.”
Mặc Huyền nhìn Bảo Bối trước mắt có chút uể oải, hắn khẽ cười lên, tiến lên nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực “Đứa ngốc này, ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta là tốt rồi, hiểu chưa?” Nhìn trong mắt nàng là sự khó hiểu, thì vui vẻ càng đậm.
Năm nay là đại thọ sáu mươi của hoàng thượng, tất cả các quan đại thần tụ hợp tới đây từ rất sớm, cả hoàng cung hôm nay đều là không khí vui mừng.
Bảo Bối sáng sớm liền vui vẻ mặc vào y phục mà thiếu gia chuẩn bị ình, đó là bộ trường bào màu vàng, đính bằng sợi kim tuyến màu vàng, trước ngực là đóa hoa Mẫu Đơn nở rộ, viền mép ống tay áo đính ngọc màu vàng, lông mày như dòng nước chảy để lộ ra cặp mắt to tròn linh động lóe sáng, đầu tóc đã được chải gọn gàng, thắt tóc bằng dây cột tóc màu tím được thiếu gia tặng cho trước kia.
Bảo Bối vui rạo rực nhìn mình trong gương, khó có được thời khắc nhìn mình xinh đẹp như vậy.
Tô Nhã vừa vào cửa, liền trông thấy Bảo Bối đang xoay vòng quanh cái gương mười mấy vòng, nhìn trái nhìn phải, cười vui vẻ, Tô Nhã hiểu ý cười cười, khó có được chứng kiến nữ nhi vui vẻ như vậy, làm cha mẹ có thể nào không cao hứng theo chứ, Lục Thiên tiến vào cùng cũng cười theo.
“Cha, nương!” Bảo Bối vui sướng chạy tới, vây quanh cha nương xoay vòng tầm vài vòng, khoe khoang y phục mới của mình “Cha, nương, đây là y phục mới thiếu gia tặng cho ta, đẹp không?” Líu ríu vui vẻ nói nhiều lần.
“Đẹp, đẹp, Bảo Bối của chúng ta là đẹp nhất !” Tô Nhã khích lệ tán thưởng, Lục Thiên đi theo bên cạnh cũng hùa theo.
“Cha nương, gia gia cùng nãi nãi đâu?” Bảo Bối dừng bước, nhìn nhìn ngoài cửa.
“Bọn họ nói có chút việc tìm Mặc Huyền rồi.” Tô Nhã đã bắt đầu gọi thiếu gia là Mặc Huyền, Bảo Bối nghe thấy đặc biệt vui vẻ, đây không phải là ý bày tỏ cha và nương đều rất thích thiếu gia sao, đương nhiên, tại sao có thể có người không thích thiếu gia chứ?
Bảo Bối vui vẻ “A, ta cũng muốn đi tìm thiếu gia” Nàng đang mặc y phục mới nàng không thể chờ được nữa muốn cho thiếu gia xem bây giờ.
Còn chưa kịp đợi Tô Nhã kêu lên, nàng đã xông ra ngoài “Thiếu gia, thiếu gia!”Nàng chạy vào thư phòng, vẫn không thấy thiếu gia, chỉ thấy gia gia cùng nãi nãi đang đi ra ngoài.
“Bảo Bối, ai nha, như thế nào lại xinh đẹp như vậy a.” Tô thần y vui vẻ nhìn cháu gái đang vui mừng hào hứng trước mắt, ông vuốt chòm râu.
“Gia gia, nãi nãi! Đây là y phục thiếu gia cho cháu.” Bảo Bối vui vẻ lại đi xoay vòng vài cái mới dừng lại cước bộ.
Nãi nãi với nét mặt già nua giờ đã cười tươi như hoa “Bộ dáng Bảo Bối nhà chúng ta thật xinh đẹp!”
Bảo Bối vui mừng nhìn xung quanh một chút “Gia gia, thiếu gia đâu?”
“A, hắn nói có chút việc, đợi đến tối sẽ đi qua đón cháu!” Tô thần y âm thầm liếc mắt mắt với nãi nãi của nàng.
“A!” Cũng hơi thất vọng, Bảo Bối nhìn nhìn dây cột tóc màu tím trước ngực, đây là thiếu gia cho nàng, trong lòng lại vui vẻ.
“Oa, Bảo Bối, ngươi thật xinh đẹp!” Tĩnh Tông chẳng biết từ lúc nào đã tiến đến phía sau, hai mắt tỏa sáng nhìn Bảo Bối trước mắt.
“Phải không?” Bảo Bối được khen nên đầu có chút ngất ngây.
“Ừ!” Tĩnh Tông khẳng định gật đầu nhẹ “Trong nội tâm ta Bảo Bối là cô nương xinh đẹp nhất.” Ánh mắt của hắn truyền lại tiếng lòng.
Đáng tiếc, Bảo Bối không có nhận ra cái tâm ý này của hắn, nàng vui vẻ xoay một vòng liền chạy ra ngoài “Ta đi tìm tiểu Lục, còn có Trương mụ, và cả Chí Viễn nữa.” Những cái tên người mà nàng có thể nghĩ đến, nàng đều đi gặp để khoe!
“Bảo Bối, chờ ta một chút!” Tĩnh Tông theo ở phía sau chạy ra ngoài.
Cho đến màn đêm buông xuống, Mặc Huyền mới xuất hiện, hắn mặc cùng kiểu trường bào giống của Bảo Bối, làm cho Bảo Bối vui vẻ đến nỗi hai con mắt sáng rực lên, thiếu gia mặc một thân y phục này như tiên tử giáng trần, tóc được bó gọn trong cái mão để lộ ra cái trán trơn bóng, mắt phượng lưu chuyển giống như mật nước nhu tình.