Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 142 Không muốn nàng quá thương tâm [2008 chữ ]
Chap 142 Không muốn nàng quá thương tâm [2008 chữ ]
Lục Thiên đã đứng ở trước mặt bọn họ “Bảo Bối, nghe lời.” Đưa tay muốn bắt lấy Bảo Bối.Mặc Huyền bị Lục Thiên khẽ đẩy ra, Bảo Bối dễ dàng bắt được Mặc Huyền “Cha, ta không quay về!”Không khí của hiện trường bắt đầu ngưng trọng lên.“Các ngươi đang làm cái gì?” Chí Viễn đã đi tới, đi tới bên cạnh Mặc Huyền.“Bọn họ muốn dẫn Bảo Bối đi”. Mặc Huyền thống khổ nói.Chí Viễn khiếp sợ nhìn người đối diện “Vì cái gì?”Tô Nhã hết than lại thở “Chúng ta cũng là vì muốn tốt cho bọn chúng.”Chí Viễn lắc đầu “Các trưởng bối tất nhiên là vì muốn tốt cho bọn họ, càng phải muốn nhìn thấy bọn họ hạnh phúc chứ, các người cũng biết tính tình của Bảo Bối, dùng biện pháp cứng rắn như vậy tính mang nàng đi, dường như hiệu quả chỉ sẽ hoàn toàn ngược lại.” Hắn ra hiệu hai vị nhìn ánh mắt của Bảo Bối, ánh mắt của nàng đã bắt đầu thay đổi chuẩn bị biến thành màu đỏ.Tâm Tô Nhã run lên, lập tức ngừng lại, Lục Thiên cũng ngừng lại.“Tứ đệ, ngươi trước mang Bảo Bối đi nghỉ ngơi đi, ta theo chân bọn họ nói chuyện một chút.” Chí Viễn vỗ vỗ Mặc Huyền, Mặc Huyền dìu lấy Bảo Bối lập tức rời khỏi đây.Chí Viễn nhìn hai vị đối diện, đi tới “Hai vị trưởng bối, Tứ đệ của ta lần này là nghiêm túc, các ngươi nên tin tưởng hắn, tin tưởng hắn sẽ xử lý tốt mọi chuyện, được không?”Lục Thiên thở dài “Sớm biết như thế, cũng không nên nghe lời của mẹ nàng nói muốn ăn bữa cơm đoàn viên rồi mới đi, lúc trước trực tiếp mang đi thì tốt rồi.”Tô Nhã dừng lại một chút, không nói gì.Chí Viễn lắc đầu “Bá phụ, nói thế là sai rồi, tính tình Bảo Bối mọi người chúng ta đều biết, hiện tại dù cho các người mang nàng đi, nếu không phải do nàng tự nguyện rời đi, các người nhất định cũng ngăn không được nàng một lần nữa quay trở về đây, cho dù bọn họ thật sự không thể đi đến được với nhau, cũng chỉ có thể do chính Bảo Bối chết tâm mới có thể rời đi.”Tô Nhã bất đắc dĩ nhìn Chí Viễn “Ta cùng cha nàng chính là không muốn nàng quá thương tâm.”Chí Viễn gật gật đầu “Tâm tư của hai vị, Chí Viễn hiểu, nhưng chuyện tình cảm như vậy, ta tin tưởng hai vị cũng rõ ràng hơn ta, nếu không năm đó cũng sẽ không cùng nhau ẩn vào trong núi sâu, không phải sao?”Tô Nhã cùng Lục Thiên liếc mắt nhìn nhau, thở dài xoay người rời đi.Mặc Huyền dẫn Bảo Bối vào trong trướng doanh sau đó đặt nàng lên trên giường, Bảo Bối gian nan mở mắt ra nhìn nhìn thiếu gia “Thiếu gia, ta buồn ngủ.”Mặc Huyền vuốt ve cái trán nàng một chút “Ngươi ngủ đi, ta ở trong này.”“Ừ” Nàng rốt cục nhắm mắt lại, nhưng tay vẫn nắm thật chặt hắn, nàng sợ nếu buông lỏng tay của hắn thì lúc tỉnh dậy sẽ không thấy tăm hơi.Mặc Huyền nhìn Bảo Bối ngủ say, hắn nắm lấy tay của nàng nâng lên bên môi, trong mắt hiện lên sự thông suốt kiên định “Không được rời ta mà đi! Vĩnh viễn cũng không được rời đi.”Bảo Bối chóng mặt nặng nề mở ra mí mắt đang nặng trĩu, nàng nhìn thấy bốn phía là phòng ở dĩ nhiên không phải đang ở trong trướng, nàng lập tức nhảy dựng lên, kết quả một cước chạm đất đạp phải chân của Tiểu Ngoan, Tiểu Ngoan đang nằm ở bên cạnh.“Tiểu Ngoan.” Bảo Bối ngồi dậy, nhìn nhìn thân hình của Tiểu Ngoan, nàng mới ổn định lại tâm tình, thì ra là các nàng đã hồi cung .“Oa, ngươi cuối cùng cũng tỉnh ngủ.” Tiểu Lục ở ngoài cửa đi đến, nhìn Bảo Bối đang ngồi ở bên người Tiểu Ngoan.“Tiểu Lục!” Bảo Bối vui vẻ đứng lên, chạy tới.“Đừng kéo a, đây chính là xiêm y mới của ta đó.” Tiểu Lục đau lòng vỗ vỗ tay áo.Bảo Bối nở nụ cười “Tiểu Lục, ta rất nhớ ngươi cùng Trương mụ a!”“Nhớ sao? Nhớ mà ngươi còn ngủ ba ngày liên tục a?” Tiểu Lục hoàn toàn không nể mặt liếc mắt, để cái khay trong tay xuống “Nói nhiều, biết rõ ngươi tỉnh sẽ đói, Trương mụ cố ý muốn ta đem một ít thức ăn tới đây cho ngươi.”“Các ngươi thật tốt!” Bảo Bối vui vẻ cầm lấy thịt trong mâm, miệng gặm hai miếng, nàng ngẩng đầu lên “Tiểu Lục, thiếu gia đâu?”“Thái tử đi ngự thư phòng, lần này thái tử đánh thắng trận mà về, Hoàng Thượng vui vẻ mấy ngày nay miệng cũng chưa khép lại, hiện đang lôi kéo thái tử đi đánh cờ rồi.” Tiểu Lục tự hào cười cười.“A” Bảo Bối cúi đầu bắt đầu ăn “Đúng rồi, cha nương ta đâu?”Tiểu Lục lại liếc mắt một cái xem thường “Bọn họ đang ở trong phủ Cao Nguyên soái, hai ngày này Cao tướng quân thường xuyên sang đây thăm ngươi, mà ngươi vẫn đang ngủ.”“Ngươi nói Tĩnh Tông sao?”“Còn có ai nữa a.” Tiểu Lục quay thân rời khỏi.Bảo Bối cúi đầu bắt đầu ăn, đột nhiên trước mặt nhiều hơn một chén nước, nàng lập tức bưng tới uống sạch, đặt chén trà xuống lại bắt đầu ăn, nàng ngẩng đầu lên mới nhìn thấy cặp mắt dụ dỗ kia của Tĩnh Tông đang nhìn nàng.Khụ khụ, Bảo Bối bị sặc ho mãnh liệt vài cái.“A, nhìn ngươi kìa, trông thấy ta có cần kích động đến như thế không.” Tĩnh Tông dường như rất hài lòng vỗ vỗ lưng Bảo Bối, Bảo Bối từ từ nhuận khí trở lại bình thường.“Sao ngươi lại tới đây?”“Thật không có lương tâm, ngày đầu tiên người ta nghe nói ngươi trở lại nên liền ngày ngày tới thăm ngươi, ngươi cũng được lắm, tỉnh lại chỉ biết đến đồ ăn, đều không thèm nhìn ta.” Tĩnh Tông nhẹ nhàng phủi miệng một tý, sủng ái đưa tay lấy miếng thịt bị dính trên gò má của nàng, sau đó từ từ đẩy Bảo Bối ra, cẩn thận tường tận xem xét Bảo Bối.Bảo Bối bị hắn khẽ vuốt khiến cho không biết làm sao, nàng vội vàng để khối thịt xuống, ngẩng về phía sau, lại bị hắn kéo trở lại.“Đừng động, trên tóc đều có dính kìa.” Tĩnh Tông vẫn cẩn thận lau cho nàng.“Cái kia, ta tự mình lau.” Bảo Bối giơ tay muốn phủi trên đầu xuống, lại bị hắn một phát bắt được.“Tay của ngươi cũng dính đầy mỡ, vẫn là để ta giúp đi.” Một tay của hắn vẫn cầm lấy tay của nàng, tay kia vẫn cẩn thận lau tóc cho nàng.“Các ngươi đang làm cái gì?” Ngoài cửa Mặc Huyền mặt đen lên tiến vào.Bảo Bối nhìn thấy Mặc Huyền lập tức vui vẻ đứng lên “Thiếu gia.”Mặc Huyền nhìn nhìn Bảo Bối “Tỉnh.”Bảo Bối gật đầu nhẹ, mới vừa rồi còn cảm thấy đầu có điểm choáng, nhưng vừa nhìn thấy thiếu gia lập tức liền thanh tỉnh.Mặc Huyền nhìn về phía Tĩnh Tông đang đứng bên cạnh Bảo Bối, hắn không nói gì chỉ đi qua, rồi ngồi xuống.“Ngươi gần đây dường như rất rảnh.” Hắn cầm lấy trà trên bàn, tiếp đó uống vào.Tĩnh Tông cười cười “Ta có không có rảnh, hoàn toàn muốn thăm người.” Ánh mắt liếc mắt nhìn Bảo Bối vẫn đang ngồi ở đó.