Háo sắc tướng công là của ta

Chương 139 Giúp ngươi cướp muội phu [2103 chữ ]


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 139 Giúp ngươi cướp muội phu [2103 chữ ]

Chap 139 Giúp ngươi cướp muội phu [2103 chữ ]
Bảo Bối bắt đầu lặng lẽ trốn tránh Mặc Huyền, nàng luôn vây quanh bên cạnh Đại Tiểu Trụ, xem hai người bọn hắn đấu võ mồm như thế nào, đánh nhau xong lại làm hòa, hai huynh đệ này như một đôi dở hơi, sức sống vô hạn.
“Bảo Bối, tối hôm nay chúng ta sẽ hành động.” Tiểu Trụ lặng lẽ đi đến trước mặt Bảo Bối.
“Hả?” Nàng có chút khó hiểu ngẩng đầu.
“Đêm nay chúng ta bắt đầu phát động tiến công kẻ địch.” Tiểu Trụ hưng phấn nói, từ trước đến nay hắn mới được tham gia trận chiến lớn như thế này, nên hắn hưng phấn không thôi.
Đại Trụ cười ha ha “Bảo Bối, chúng ta được phân ở trong một đội với ba mẹ chuẩn bị công kích Gia quốc, còn ngươi thì sao?”
Bảo Bối lắc lắc đầu “Cha nương không có nói cho ta biết, với lại ta muốn bảo vệ thiếu gia .”
“Vậy a, vậy ngươi hảo hảo bảo vệ muội phu a, chờ đại ca cùng nhị ca trở về giúp ngươi cướp muội phu.” Tiểu Trụ hì hì nở nụ cười.

Những lời này vừa nói ra khiến ánh mắt Bảo Bối lập tức đỏ lên, nàng cúi đầu xuống.
“Làm sao vậy?” Tiểu Trụ kỳ quái .
Bảo Bối lắc lắc đầu “Chúng ta sẽ không cướp người, mẹ ta có nói, thiếu gia chưa từng có nói thích ta, như vậy nếu ta cướp người thì cùng tỷ muội Vũ thị cũng không có gì khác nhau.”
“Không cướp sao?” Đại Trụ cùng Tiểu Trụ trăm miệng một lời.
“Không cướp!”
Bóng đêm dần dần buông xuống, cơn gió mát mẻ thổi nhè nhẹ mang theo một tia lạnh, trướng doanh Tĩnh quốc bỗng xuất hiện một ít bóng đen, theo phương hướng bất đồng nhanh chóng đi vào, vài tiếng trầm đục, binh lính canh giữ trước doanh trại ngã xuống.
“Có thích khách!” Có người lớn tiếng hô lên, rất nhiều binh lính bị kinh động, nhất thời toàn bộ trướng doanh được ánh lửa chiếu sáng bốn phía, bóng đen không lùi mà ngược lại còn đứng ở nơi đó cười.
“Người nào, thừa lúc ban đêm dám can đảm xâm nhập vào quân doanh của Tĩnh quốc?” Phương Lực rống lớn.

“Cung Tái Hoa, ngươi chính là Phương Tướng quân sao?” Cung chủ hoa đào trại tự báo họ danh, sau đó đứng một bên quan sát Phương tướng quân đối diện.
Phương Lực trừng mắt nhìn ánh mắt của nữ nhân kia không thèm đếm xỉa, Cung chủ hoa đào trại nâng ánh mắt tuyệt đẹp kia nam tử đối diện, nàng khoát khoát tay, vài người ở phía sau vẫn đứng ở chỗ cũ chưa động, nàng nhẹ lay động bước đi tới.
“Ta đến đây có ý định cùng ngươi nói chuyện.” Giống như là đang việc nhà, thẳng người bước chân vào trong trướng doanh của Phương Tướng, Phương Tướng quân ra hiệu binh lính bên cạnh đứng yên ở đó đợi sau đó liền đi vào bên trong.
Sau khi đi vào, Cung Tái Hoa đã thản nhiên ngồi ở trên một cái ghế, còn tự châm ình một ly trà, Phương Tướng quân ngồi xuống đối diện với nàng.
Cung chủ hoa đào trại không nhanh không chậm uống hết một chén nước, mới buông chén trà xuống “Phương Tướng quân, thái tử của chúng ta cho tới nay đều vô cùng ngưỡng mộ Hoàng thượng gan dạ và sáng suốt của Tĩnh quốc các người, nhưng lần này quý quốc xuất binh cũng là một cái nét bút hỏng, nay tình thế đã vô cùng rõ ràng, tin tưởng Phương Tướng quân hẳn là biết phải làm như thế nào?”
Phương Tướng quân càng nghe càng tức giận “Mấy người Chu quốc các ngươi rất không để Tĩnh quốc chúng ta vào mắt, cư nhiên lại phái một nữ nhân tới cùng chúng ta nói chuyện.”
Cung Tái Hoa nhướng lông mày “A, nguyên lai Phương Tướng quân xem thường Cung Tái Hoa ta a, vừa khéo, ta và ngươi cũng giống nhau a.”

“Ngươi.” Phương Tướng quân có chút nghẹn lời, phẫn nộ đứng lên “Thứ cho không tiễn xa được, hẹn gặp nhau trên chiến trường.”
Cung Tái Hoa không giận mà ngược lại còn cười, bắt chéo chân “Ta muốn nói, Phương Tướng quân vẫn là đi ra bên ngoài để thấy rõ ràng tình thế hiện tại sau đó đuổi ta đi cũng chưa có muộn.”
Phương Tướng quân lập tức đứng lên, đi ra ngoài trướng, bên ngoài đám binh lính đã ngã xuống, hắn khiếp sợ quay trở về “Các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Cung chủ hoa đào trại nhìn Phương Tướng quân rồi đứng lên “Phương Tướng quân không cần phải khiếp sợ như thế, bọn họ chỉ ngủ một chút thôi, thái tử Chu quốc chúng ta rất có chi đức, hi vọng hai nước có thể hòa hảo trở thành bằng hữu, Cung Tái Hoa ta chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân của Chu quốc, nhưng cũng hiểu rất rõ chiến tranh sẽ mang lại rất nhiều tử vong, bao nhiêu nữ nhân mất đi trượng phu, bao nhiêu đứa nhỏ mất đi phụ thân, Phương Tướng quân làm hộ quốc tướng quân, đơn giản cũng muốn đảm bảo con dân an toàn, trong lòng Phương Tướng quân chắc chắn hiểu rõ cách làm người của thái tử Gia quốc, nếu Gia quốc do hắn làm vua, đối Tĩnh quốc chắc chắn cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, hi vọng Phương Tướng quân cân nhắc, cáo từ” Cung Tái Hoa nói xong, liền bước đi ra trướng doanh.
Phương Tướng quân nhìn Cung Tái Hoa rời đi, chậm rãi ngồi xuống, không thể tưởng tượng được một nữ tử có thể nói ra những lời trong lòng của hắn, điều này khiến cho nội tâm hắn không thể không bội phục đối với thái tử Chu quốc, có thể nghĩ đến việc lấy nhu thắng cương, nếu là người khác tới nói với hắn, chỉ biết kích thích nổi loạn trong nội tâm của hắn lớn thêm.
“Ngươi nói cái gì, Tĩnh quốc lui binh?” Tống Thiết Quân rít gào với mấy tên trinh thám, biết Tĩnh quốc lui doanh trăm dặm, nhưng dù sao cũng còn chưa có lui binh, vẫn đang có hi vọng, hiện tại hắn cho rằng bên này đã bị thua trận, nên hắn bỏ chạy rồi?
“Tĩnh quốc chết tiệt, sau này bổn vương nhất định sẽ không tha cho các ngươi.” Hắn phẫn nộ đá văng ghế dựa phía sau.
Trận đấu lần này, Nhân quốc cũng đã để lộ ra ý định lui binh, nhưng vẫn còn ôm chút hi vọng Tĩnh quốc một lần nữa lại đây trợ giúp, hiện tại biết Tĩnh quốc đã lui binh, nền tảng lúc trước dựng ra giờ đã không còn kiên định bắt đầu sụp đổ.
Quả nhiên giống như suy nghĩ Tống Thiết Quân, đêm đó Nhân quốc liền lui binh quay về nước, để lại Gia quốc một mình chiến đấu.

Tống Thiết Quân bỗng nhiên rơi vào tình thế bất lợi.
“Thái tử, không xong rồi, người Chu quốc đang đánh vào đây.” Người ở bên ngoài trướng bối rối xông vào bên trong.
“Cái gì?” Tống Thiết Quân đứng dậy, bọn họ làm sao có thể nhanh như thế đã biết được tin tức Nhân quốc trở về nước cùng Tĩnh quốc lui binh, lại phát động tiến công vào đêm nay, xem ra lần này bọn họ thật sự bắt đầu phản kích.
“Mau, cấp tốc nghênh chiến.” Hắn lập tức xông ra bên ngoài.
Bên ngoài đã có vài cái trướng doanh bị đốt cháy, nhóm Lục Thiên đã khởi xướng dùng lửa đối với bọn họ, sau đó lại phái mười vạn binh trực tiếp xông lên vào trung tâm, Trương Kỳ mang theo mười vạn binh vây quanh các doanh trướng, ngăn chặn cửa ra vào ở phía sau, Hoắc Tướng quân cùng Cung Tái Hoa dẫn theo năm vạn binh từ hai bên xông lên tập kích, đánh Gia quốc khiến bọn binh lính có chút trở tay không kịp.
Rất nhiều binh lính muốn lui ra phía sau, nhưng bị Trương Kỳ vây hãm khiến đám binh lính đó không thể lui ra phía sau, nhất thời toàn bộ chiến trường đều kêu thảm thiết, đánh nhau, thanh âm đao kiếm xen lẫn thành một đống.
Tống Thiết Quân đã dẫn theo hai vạn tinh binh bên người ra sức muốn từ đằng sau Trương Kỳ đột phá, nhưng binh lính của Trương Kỳ anh dũng liều chết chống cự, làm thành một bức tường người không thể đột phá, khiến Tống Thiết Quân không thể động đậy.
Trương Kỳ cười lạnh nhìn Tống Thiết Quân trước mặt đang ra sức liều mạng đánh nhau, hắn nhẹ lay động thiết phiến, một đạo tinh quang nhanh chóng bắn ra, khảm đao trong tay Tống Thiết Quân rơi xuống đất, hắn không thể tin được nhìn màu đỏ ở hai tay, kinh mạch ở hai tay của hắn đã bị cắt trúng.
Rất nhanh đã bị mười mấy tên binh lính vây quanh ở bên cạnh, những binh lính này là huynh đệ do Trương Kỳ từ đập nước trên núi mang xuống, cũng chưa cho hắn kịp nghĩ gì nhiều, đã bị bọn họ bắt giam.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.