Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 137 Cuộc chiến của Tam quốc [2032 chữ]
Chap 137 Cuộc chiến của Tam quốc [2032 chữ]
Đứng ở trong trướng doanh, Phương Lực giả bộ cười đón Tống Thiết Quân “Ta thật sự cảm tạ các ngươi đã nguyện ý cấp lương, nhưng mà chúng ta cảm thấy như vậy là đủ rồi, chúng ta đã chuẩn bị rút quân về nước.”
“Ngươi nói cái gì?” Tống Thiết Quân tức giận trợn tròn hai mắt.
Phương Lực dường như không thèm kiêng dè thêm gì nữa cười lạnh “Ta vừa nhận được tín hàm của quốc vương Tĩnh quốc, trong Nhân quốc có việc phát sinh, chúng ta phải trở về viện binh, nguồn nước ở chỗ này cùng lương thực đều để cho Gia quốc các ngươi.” Nói xong, liền xoay người sang chỗ khác, làm bộ dáng không tiễn.
Tống Thiết Quân đang muốn xông lên, thì Khổng tướng quân ở phía sau ngăn lại, hắn lắc đầu, ý bảo hắn phải bình tĩnh, dù sao đây cũng là trướng doanh của bọn họ, hiện tại tức giận, chỉ tự làm mình chịu thiệt mà thôi.
Khổng tướng quân tiến lên cười cười “Nếu Tĩnh quốc đột nhiên có việc, chúng ta cũng không miễn cưỡng, chỉ hy vọng các ngươi có thể lo lắng thêm một chút, nếu hôm nay đã muốn lui bước thì sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa.”
Tống Thiết Quân hừ một tiếng liền xông ra ngoài, Khổng tướng quân đi theo sát phía sau hắn.
“Phương Tướng quân, chúng ta làm như vậy có thể bị bọn họ trả thù hay không?” Một tướng sĩ ở sau lưng Phương Lực nói.
“Hừ, lúc đầu đã không muốn cấp lương, hiện tại đột nhiên hào phóng cấp lương như vậy, lại muốn dùng chung nguồn nước với chúng ta, nguồn nước gần đây càng ngày càng ít, với lại ở lại đây sớm hay muộn thì cũng chờ chết mà thôi, xuất binh hắn không muốn, lại chờ chúng ta xung phong đi, Tống Thiết Quân này muốn hưởng hết toàn bộ chỗ tốt, ta có nghe nói, hắn muốn chiếm được Chu quốc sau đó sẽ coi Tĩnh quốc của chúng ta là kẻ địch, nếu đã như thế, chúng ta càng không thể tham gia chiến sự lần này.” Phương Lực xoay người nhìn ngoài doanh “Truyền lệnh của ta, lập tức thu doanh rút quân, đêm nay chúng ta sẽ rút khỏi bản doanh một trăm dặm, yên lặng theo dõi kỳ biến.”
“Dạ!”
“Thái tử, Tĩnh quốc đột nhiên rút quân ra khỏi nơi đóng trại một trăm dặm.” Binh lính quỳ trên mặt đất báo cáo.
“Đã biết.” Mặc Huyền vẫy vẫy tay, binh lính lập tức thối lui.
Chí Viễn vui vẻ nói “Tứ đệ, Tĩnh quốc lui binh, xem ra hiện tại sĩ khí binh lính trong quân doanh của địch nhất định đang dao động.”
Mặc Huyền suy tư một lát “Tĩnh quốc chỉ tạm thời lui binh thôi, hắn đang ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi, hiện tại Nhân quốc hẳn là có chỗ dao động, hiện giờ chắc chắn là ngại mặt mũi của Gia quốc nên vẫn ở lại chống đỡ, đây là thời điểm chúng ta phải hành động.” Mặc Huyền đứng lên nhìn mọi người “Sáng sớm vào canh ba ngày mai, chúng ta tấn công bọn họ.”
“Dạ!”
“Tứ đệ, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ hảo hảo hồi báo bọn họ.” Chí Viễn có chút hưng phấn.
“Ta cũng đi!” Mặc Huyền trầm ổn nói, tất cả mọi người đều kinh sợ.
“Thiếu gia, ngươi ngày mai cũng phải đi sao?” Bảo Bối vừa nghe được tin tức, liền vọt vào trong doanh, Mặc Huyền đang ngồi ở trên ghế dài điềm tĩnh đọc sách.
“Ừ.” Mặc Huyền vẫn chưa ngẩng đầu, tiếp tục lật qua một tờ.
Bảo Bối sốt ruột ở trước mặt hắn xoa xoa tay “Thiếu gia, ngươi có thể không đi được hay không?”
Mặc Huyền buông sách ngẩng đầu nhìn nàng “Vì sao?”
“Bên ngoài rất nguy hiểm!”
Mặc Huyền nhẹ lắc đầu một cái, lại cúi đầu xem sách, Bảo Bối lại đi qua bên kia của hắn “Thiếu gia, ta xin ngươi đừng đi có được không?”
“Không được.”
Bảo Bối đột nhiên ngồi xổm xuống giật cuốn sách của hắn “Thiếu gia, ngươi đừng đi, rất nguy hiểm.”
“Ta nhất định phải đi.” Hắn thở dài.
“Vì sao?”
“Lần chiến tranh này vốn là thái tử Gia quốc dẫn đầu, nếu thái tử là chúng ta ở bên này tránh ở trong trướng doanh, vậy ngươi cảm thấy tâm tư binh lính sẽ ổn sao? Yên tâm đi, ta sẽ ở phía sau đại quân.” Hắn hi vọng nàng có thể nghe hiểu.
Bảo Bối cúi đầu suy tư một chút “Thiếu gia, ngày mai ta cùng thiếu gia sẽ cùng nhau cưỡi trên một con ngựa.”
“Vì sao?” Hắn buông sách xuống.
“Bởi vì ta phải bảo vệ thiếu gia.” Ánh mắt Bảo Bối lộ ra kiên định.
“Được.” Hắn khẽ cười một tiếng, lắc lắc đầu.
Thời tiết ngày hôm nay đặc biệt nắng ráo, vừa nhìn qua liền thấy một đại quân đông nghìn nghịt.
Hiên Viên Mặc Huyền lần đầu tiên mặc chiến bào, đầu đội đầu khôi, toàn thân vô cùng tản ra một loại khí phách của vương giả, hắn cúi đầu nhìn nhóm đại quân phía dưới, lần này hắn xuất ra hai mươi vạn binh.
“Xâm lược đất nước của người Chu quốc, giết, đả thương người dân Chu quốc ta, giết.” Thanh âm trong trẻo của Mặc Huyền vang lên, nhóm đại quân giơ binh khí trong tay, lớn tiếng hô “Giết! Giết! Giết!” Sĩ khí đặc biệt tăng vọt.
Hắn bình tĩnh vung tay, bọn lính liền lập tức chia làm ba nhóm, Lục Thiên, Trương Kỳ, Hoắc Tướng quân chia ra tấn công quân địch từ ba hướng.
Đối diện là Tống Thiết Quân cũng dẫn theo một nhóm đại quân xông về phía bên này.
Tống Thiết Quân vẫn đang dẫn hai vạn kỵ binh xông về phía bọn họ, Lục Thiên, Trương Kỳ, Hoắc Tướng quân đứng ở một bên đường, tất cả binh lính đột nhiên dừng lại chờ đợi bọn họ xông tới, Lục Thiên vẫy tay một cái, nháy mắt binh lính phía sau giơ lên lá chắn, hợp lại thành một bức tường chắc chắn không thể lọt qua.
Tống Thiết Quân cười coi thường, tiếp tục ra hiệu tiếp tục trống trận, nhóm kỵ binh ra sức cưỡi ngựa về phía trước, đúng lúc bọn họ còn cách khoảng mười thước, thì bỗng có hàng vạn hỏa tiễn được bắn ra, bay ngay tại cách bọn họ mười thước khi, Vạn Phát hỏa tiễn tề phát đến, bí mật mang theo lửa cùng với một mùi kì lạ, nhóm chiến mã bỗng hí lên một tiếng dài, toàn bộ giống như phát cuồng ngừng lại, tiếp đó liều lĩnh phóng trở về, làm Tống Thiết Quân cùng Khổng Tĩnh thất kinh.
Nhóm Lục Thiên vừa thấy ngựa quay đầu, lập tức xua ngựa dẫn quân phóng đi, đại đao vung lên, đầu người lập tức rơi xuống đất, cây quạt trong tay Trương Kỳ này bỗng trở nên lợi hại vô cùng, mỗi khung quạt đều mang theo một tia sắc bén, cổ họng binh lính chưa kịp kêu lên một tiếng liền ngã gục, nháy mắt tiếng kêu rên vang lên.
“Bọn họ là ai?” Tống Thiết Quân chỉ vào vài người đang dẫn theo một đội quân, những người này chưa từng gặp qua lần nào.
Khổng Tĩnh cũng lắc lắc đầu, có thể nhìn ra được, võ công của những người đó vô cùng lợi hại, bọn họ nhìn qua, đột nhiên thấy Hiên Viên Mặc Huyền đang cưỡi ở trên một con ngựa khóe miệng đang tươi cười lạnh lùng nhìn chiến trường.
Khổng Tĩnh nhanh chóng cưỡi lên một con ngựa “Thái tử, để ta đi giết hắn.” Lửa giận đang thiêu đốt ở trong ngực hắn.
Hắn nhanh chóng tránh được chướng ngại trước mắt, ở cách đó không xa, hắn cắn chặt răng cầm lấy cung tiễn, nhắm ngay trái tim của Mặc Huyền, sau đó bắn ra, mũi tên như ngọn gió xé tan bầu trời lao thẳng về phía trước, hắn vui sướng nhìn mũi tên sắp cắm vào ngực Mặc Huyền, đột nhiên một bàn tay nhỏ bé ở phía sau Hiên Viên Mặc Huyền vươn ra tiếp được mũi tên, hắn khiếp sợ dừng ngựa lại, Bảo Bối đang ở phía sau lưng Mặc Huyền lộ đầu ra, lạnh lùng nhìn hắn.
“Đại Tiểu Trụ, bảo vệ thiếu gia.” Bảo Bối nhìn chằm chằm vào Khổng Tĩnh ở cách đó không xa “Người này cứ nhiên bắn tên vào ngực thiếu gia.”