Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 13 Không cho người khác khi dễ hắn
Chap 13 Không cho người khác khi dễ hắn
Mặc Hiên ngạo mạn nhìn thoáng qua Bảo Bối, người này đang cúi đầu, tay cầm một áo choàng dài màu trắng, hẳn là Trương mụ để lại.
Từ trên tay nàng cầm lấy áo choàng, Mặc Huyền đi ra hướng ngoài viện, mẫu phi ngày mai phải về kinh, đêm nay muốn cùng mẫu phi cùng nhau dùng bữa.
Bảo Bối theo sát phía sau thiếu gia, miệng cười toe toét, thật không biết nàng vì sao luôn vui vẻ như vậy? Mặc Hiên trong lòng thầm nghĩ.
“Huyền nhi, mẫu hậu ngày mai phải về kinh, ngươi ở nơi này nhất định phải hảo hảo dưỡng thân thể của mình, Huyết Linh Lung dược đã được điều phối hảo, ngươi nhớ rõ mỗi ngày uống một chén, cho đến khi ngực ngươi không đau nữa mới thôi, hiểu chưa?” Như phi không bỏ qua lôi kéo con dặn dò, Hoàng Thượng đã kịch liệt thúc dục mấy lần, muốn nàng mau tức tốc hồi kinh.
“Con hiểu được, mẫu thân không cần lo lắng.” Mặc Huyền gật gật đầu.
“Bảo Bối a, cầu xin ngươi bảo hộ Huyền nhi.” Như phi nhìn Bảo Bối đang đứng ở phía sau Huyền nhi, Bảo Bối đã thay y phục da thú ra, để nha đầu hầu hạ chải đầu buộc thành hai búi tóc, tôn lên khuôn mặt tròn càng thêm đáng yêu nha.
Bảo Bối lập tức gật đầu “Yên tâm đi di, ta sẽ bảo hộ thiếu gia. Không cho người khác khi dễ hắn, hay có chủ ý đánh hắn.”
Mặc Huyền nghe vậy vô cùng không thoải mái, lúc này mà lại nói chuyện đó.
Như phi cười cười, lôi kéo Bảo Bối ngồi xuống bàn ăn cơm.
Bảo Bối nhìn một bàn toàn sơn hào hải vị*, từ nội tâm phát ra cảm thán “Oa! Oa! Oa!” Bảo Bối không biết nên biểu đạt tâm tình của mình như thế nào vào lúc này, liền hô ba tiếng.
*Của ngon vật lạ.
“Đói bụng rồi à, nhanh ăn đi!” Như phi cười cười gắp chân gà lớn nhất để vào trong bát Bảo Bối, Bảo Bối hoàn toàn quên hết tất cả mọi người bên cạnh, ra sức phấn đấu ăn, hơn mười loại món ăn, nàng nhất nhất phải nếm qua, một vùng bừa bãi.
Nàng ăn không nhiều lắm, nàng ăn no đánh ợ ra một tiếng hài lòng hướng phía sau lưng ghế dựa vào thì mới phát hiện, trên bàn tất cả người đều nhìn nàng, cũng không từng động đũa, nhất là Mặc Huyền ánh mắt như là thấy được chuyện kinh khủng giống như mọi người trừng mắt nhìn nàng, trong tay hắn vẫn nắm chiếc đũa giữ nguyên chưa từng hạ xuống.
Bảo Bối bị Mặc Huyền nhìn có chút ngượng ngùng, nàng lập tức đứng dậy, nuốt một chút nước miếng “Nơi này còn có rất nhiều.” Chỉ một chút phần gà còn thừa ở trên bàn.
Như phi nhìn thấy ánh mắt nhi tử tựa hồ muốn nuốt trọn Bảo Bối, lập tức nhìn thức ăn còn lại ở trước mặt, gắp một ít để vào trong chén Mặc Huyền “Nào, mau ăn, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Tiễn bước Như phi xong, Bảo Bối bắt đầu thám hiểm chung quanh, mặt sau chỗ ở là một tòa núi nhỏ, không tính là quá cao, Bảo Bối thỉnh thoảng thích đi dạo ở bên trong, cảm giác giống như ở nhà, sân phải thiếu gia gần một bên núi, khi trở về, còn có thể gặp qua dòng suối nhỏ, Bảo Bối thường đi đến dòng suối chơi đùa.