Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 205: Nửa đêm hò hẹn


Đọc truyện Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá) – Chương 205: Nửa đêm hò hẹn

Không biết ngủ được bao lâu, bỗng nhiên cánh cửa lối thông ra ban công chợt vang lên tiếng gõ nhè nhẹ.

Tiểu Ngư thoáng mở mắt.

“Tiểu Ngư.” Phía sân thượng truyền đến tiếng nói rất nhỏ, không phải là cái gã Đăng đồ tử nào đó sao? (Đăng đồ tử: gã háo sắc)

Tiểu Ngư mím môi, không nói gì.

“Tiểu Ngư.” Đinh Triệt lại gọi một tiếng, ôn nhu nói: “Ta biết nàng đã tỉnh, mau mở cửa, để cho ta nhìn nàng một chút.”

Người này..! Thật sự nửa đêm vẫn còn có mặt mũi ghé thăm? Trong bóng tối, mặt Tiểu Ngư phút chốc đỏ bừng, nàng ngồi dậy thấp giọng mắng: “Đêm hôm khuya khoắt, cậu tới đây làm gì?”

“Ta muốn thấy nàng.” Đinh Triệt cúi đầu nói.

“Cậu muốn nhưng tôi không muốn. Cậu mau về đi, tôi ngủ đây.” Tiểu Ngư sẵng giọng, muốn tới thì tới sớm chút, làm chi mà phải nửa đêm mới lén lút chứ?

“Nương tử đại nhân, tiểu sinh đã ở bên ngoài đợi cả buổi rồi, lẽ nào nàng nỡ nhẫn tâm khiến tiểu sinh thê thảm quay về vậy sao?” Đinh Triệt đầy bụng ủy khuất nói.

“Xì, ai là nương tử đại nhân của cậu? Ai bảo cậu đợi đâu?” Tiểu Ngư phỉ nhổ, trong lòng lại nghi hoặc, sao lại phải đợi cả buổi?

“Đương nhiên là có người bảo rồi.” Đinh Triệt thở dài, tiện đà nịnh nọt: “Tiểu Ngư thân yêu, nàng mau mau mở cửa đi, mở ra rồi ta nói với nàng, nếu không, ta cũng có thể tự mình xông vào được.”


“Đừng có vậy!” Tiểu Ngư vội vàng nhỏ giọng hô lên. Nhưng nàng cũng hiểu, người này nếu thật sự muốn vào, cánh cửa bình thường phòng mình không chắn giữ được hắn. Nghĩ một chút, nàng không còn cách nào khác, đành bất đắc dĩ khoác thêm áo, chỉnh trang y phục xong, mới ra mở cửa.

“Tiểu Ngư.” Ngay vừa lúc cửa hé ra một khe nhỏ, người nào đó đã lập tức đã vụt tiến đến, một giây sau lại biến thành tảng đá, tư thế giữ nguyên chân trước bên trong, chân sau còn kẹt ở ngoài cửa trông rất buồn cười.

“Tiểu Ngư.” Đinh Triệt gọi một tiếng, giọng nói cực kỳ vô tội, toàn thân chỉ có một đôi ánh mắt sáng rập rình và cái miệng còn nói được.

“Mệt cho cậu xuất thân con cháu thế gia, lẽ nào không từng học qua lễ nghi liêm sỉ?” Tiểu Ngư cố nén cười, liếc mắt trừng hắn, “Lại dám đêm khuya xông vào khuê phòng con gái nhà lành, mưu đồ gây rối. Lá gan cậu thật là to đó?!”

“Trời cao chứng giám, tiểu sinh không có nửa phần ác ý, mà thành tâm thành ý thỉnh cầu được gặp. Cô nương thật là oan uổng tiểu sinh lắm lắm!” Đinh Triệt luôn miệng kêu oan, đôi mắt trong bóng đêm vẫn sáng rực bừng lửa nóng nhìn Tiểu Ngư.

Hai người đều tập võ, tuy nói không thể nhìn thấy rõ mọi thứ trong đêm đen, nhưng trong ánh sáng mông lung như hiện giờ, lại có thể thấy rõ mắt nhau.

“Tôi không tin cậu đâu!” Tiểu Ngư hừ một tiếng, vờ như không cảm giác thấy sự khác thường trong ánh mắt hắn: “Cậu vừa nói đợi cả buổi là chuyện gì xảy ra?”

“Aizz.. Cô nương thanh lệ thoát tục, kiều mị khiến lòng người rung động, lại thông minh thanh khiết, dĩ nhiên có rất nhiều người ái mộ. Tiểu sinh tuy rằng thành tâm thành ý, một lòng muốn nhanh chóng đến đây chiêm ngưỡng dung nhan xinh đẹp của cô nương, bất đắc dĩ lại có người gần quan được lộc, chỉ có thể kiềm nén nôn nóng trong lòng, đợi thời cơ tốt.”

“Cậu lại chua thêm bài điếu nữa, tôi sẽ đá cậu ra ngoài đó.” Nghe không nổi một câu tiểu sinh, hai câu tiểu sinh của hắn nữa, Tiểu Ngư không khỏi bực mình nói.

Đinh Triệt lập tức ngậm chặt miệng lại, sau đó đầy vẻ thương cảm nói: “Cũng tại sư đệ kia của nàng, cứ đứng mãi ở trong góc nhìn về bên này, hại ta căn bản không thể đến gần.”


“Hả?” Tiểu Ngư nhỏ giọng thốt lên, nhất thời vừa sững người vừa thấy lúng túng, không biết nên nói gì.

“Ta biết, rất nhiều người thích nàng, ngoài La Đản, còn có cái tên hòa thượng giả kia cũng thích nàng.” Đinh Triệt thở dài, thần sắc trong mắt lại trở nên nghiêm nghị, “Ta không tức giận, vì ta biết nàng đáng giá bọn họ thích, nhưng ta không thể nào không đố kỵ. Nghĩ đến có thể mỗi đêm hắn đều lén lút nhìn nàng như vậy, thực sự cảm thấy vô cùng khó chịu, hận không thể lập tức mang nàng cách xa khỏi tầm nhìn của hắn.”

“Cậu ta là sư đệ tôi, cũng là người nhà của tôi.” Tiểu Ngư trừng mắt khinh bỉ, trong lòng lại có chút ngọt ngào, nhưng nghĩ đến tình cảm lặng thầm của La Đản, lại cảm thấy nặng nề.

“Ta biết, cho nên ta không thể làm gì hắn, nhưng ta cũng sẽ không cho hắn thừa cơ hội nào hết.” Đinh Triệt nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra kiên định không thể từ chối.

Tiểu Ngư không nói gì.

Thấy nàng bối rối, Đinh Triệt nói sang chuyện khác: “Tiểu Ngư, hiện giờ nàng đã hiểu, vì sao ta đến muộn rồi chứ? Nàng vẫn không buông cửa ra sao?”

“Có ý gì? Lẽ nào là tôi luôn chờ cậu hay sao?” Nhớ tới ban nãy mình còn ngờ vực lung tung, Tiểu Ngư còn chưa nhận ra mình đã bị phát hiện, có chút thẹn quá thành giận: “Tôi điểm huyệt của cậu, là vì cậu đang đêm xâm nhập khuê phòng con gái, không hợp lễ, cho nên mới cho cậu một giáo huấn.”

“Được được được, là ta sai rồi, nhưng nàng một ngày đêm không để ý đến ta, khi đó chẳng phải ta cũng là bất đắc dĩ?” Đinh Triệt ủy khuất nhận sai.

“Tôi sẽ thả cậu ra, cậu có đảm bảo sẽ không làm càn không?” Tiểu Ngư đỏ mặt nói.

“Được, ta đảm bảo. Ta tuyệt đối sẽ không bất quản đến sự phản đối của nàng mà làm càn.” Người nào đó lắm miệng ồn ào.


Tiểu Ngư hừ một tiếng, giải huyệt đạo cho hắn.

“Tiểu Ngư…” Người nào đó lập tức giơ tay.

Tiểu Ngư lui ra sau một bước: “Cậu đã nói không làm càn.”

Đinh Triệt than thở: “Ta không làm càn, ta chỉ là muốn ôm nàng một cái thôi, từ buổi trưa hôm trước đến giờ, đã mười lăm canh giờ ta không chạm vào nàng một đầu ngón tay.”

Đinh Triệt dừng trước nàng, giơ hai tay, ôn nhu dỗ dành: “Qua đây, để ta ôm một chút, chỉ một chút thôi, ta đồng ý với nàng, tuyệt đối sẽ không xằng bậy.”

“Tôi không tin.” Mặt Tiểu Ngư càng đỏ thêm, hắn coi nàng là trẻ con sao? Nhất là biết bên trong cái vẻ bề ngoài lừa người kia là một trái tim sắc lang điên cuồng, chỉ ôm một chút mới là lạ.

Đinh Triệt lại than thở: “Lẽ nào nàng muốn cứ dùng dằng như vậy mãi sao? Hôm nay nàng đã bận cả ngày trời, ta cũng muốn để nàng nghỉ ngơi sớm một chút, chỉ là thật sự nhịn không được, mới lén lút đến xem nàng một lần, tin tưởng ta, được không?”

Người này… Không chỉ bộ dạng soái chết người không đền mạng, hơn nữa cả lời nói cũng đầy dụ hoặc, mê chết người không đền mạng.

Tiểu Ngư rất muốn kiên quyết không nhượng bộ, nhưng không thể làm trái cảm xúc của mình, nhẹ nhàng bước tới vùi sâu mình vào lòng hắn, đưa tay ôm chặt thắt lưng hắn.

Đinh Triệt hai tay siết lại, ôm chặt nàng, cằm tựa trên vai nàng, ngón tay nhẹ nhàng khẽ vuốt mái tóc nàng, hít sâu một hơi rồi thở dài thỏa mãn.

Hơi thở đó giống như một tảng đá, rầm một tiếng rơi sâu vào mặt hồ trái tim của Tiểu Ngư, làm nảy lên tầng tầng lớp sóng rung động ngọt ngào.

Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc, đều mải mê lưu luyến sự ấm áp của đối phương, ai cũng không muốn rời khỏi. Cuối cùng, lại là Đinh Triệt thu tay lại, nhẹ nhàng đặt trên vai nàng, giọng khàn khàn: “Ta về đây, nàng nghỉ ngơi cho tốt.”


“Uhm.” Tiểu Ngư giọng nhỏ xíu như muỗi đáp lại, đưa mắt nhìn hắn, hai đôi mắt cùng sáng lấp lánh, rạng ngời trong bóng tối.

“Đừng nhìn ta như vậy, nếu không ta sẽ nhịn không được mà làm bừa đấy.” Đinh Triệt mắt nhìn nàng, giọng trầm thấp.

“Vậy cậu đi nhanh đi.” Tiểu Ngư nhất thời xấu hổ, một tay đẩy hắn ra cửa phía ban công.

Đinh Triệt thuận theo nàng, lui dần ra cửa, rồi một chân lại để ở cánh cửa như lúc mới tới, thấp giọng nói: “Để ta hôn một cái, chỉ một cái thôi, được không?”

“Đinh Triệt, cậu đừng có được voi đòi tiên.” Tiểu Ngư cắn môi, vung tay.

“Được rồi, được rồi, ta đi.” Đinh Triệt ai oán nhìn nàng một cái, sau đó không đành lòng mà rụt tay lại, Tiểu Ngư lập tức đóng cửa lại, dùng lưng chặn đứng cánh cửa.

Đinh Triệt vuốt vuốt cái mũi suýt chút nữa bị cửa đụng, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng hắn biết nàng vẫn ở ngay phía bên kia cánh cửa.

“Ta đi thật đây!”

“Đi nhanh đi, nam tử hán đại trượng phu, đừng có lề mề.” Tiểu Ngư sẵng giọng nói nhỏ.

Cô nhóc nhẫn tâm này! Đinh Triệt nhắm mắt, cười khổ một chút, trong nụ cười lại pha chút thỏa mãn, nhưng càng nhiều hơn là bất mãn, khẽ đáp qua lan can, nhẹ nhàng rơi xuống, vài bước sau, lại nhảy lên tường bao quanh sân, biến mất phía sau bức tường.

Hắn đi thật! Không ngờ hắn thật sự chỉ dám ôm một chút.

Nửa ngày sau, Tiểu Ngư mới bước chân lại về cái giường, nghiêng mình ngã vào chăn, khẽ nhếch miệng cười ngọt ngào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.