Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 158: Cậu có nhận được thứ tớ gửi cho không?


Đọc truyện Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép – Chương 158: Cậu có nhận được thứ tớ gửi cho không?

Xe dừng lại trước cửa căn biệt thự cao cấp, Lăng Thiếu Dương không tắt máy đã xuống xe, nhất thời khi vừa mở cửa, một cơn gió lạnh thổi đến, anh không kìm được run lên, “Đây là nhà ma hay sao?!”

Đưa mắt nhìn một vòng trong phòng khách nhưng không thấy người cần tìm, anh đành phải bước lên lầu, ngay khi bước đến góc rẽ anh nhìn thấy Thi Tĩnh nằm ngã trên đất.

Ngay sau đấy, Lăng Thiếu Dương bước vội lên trên, ánh mắt sắc bén quét một vòng trong phòng, cảm giác không còn người nào khác ở đây, xác định không có gì bất thường, anh khom người nâng Thi Tĩnh đang hôn mê dậy, một tay lôi điện thoại ra bấm số.

“Dật Bạch, xảy ra chuyện rồi!” Lăng Thiếu Dương vội nói.

Ở bên này, Vân Dật Bạch đang ngồi chơi bài cùng Thi Thánh Thần nháy mắt ngồi thẳng lên, “Đã xảy ra chuyện gì?” Lập tức đứng dậy đi về phía cửa, một bên túm lấy áo mặc vào! Lớn tiếng hỏi.

Thi Thánh Thần nhìn thấy Vân Dật Bạch trở nên nghiêm túc, trong lòng cậu cũng thấy bất an.

Một đường đưa xe đến tập đoàn Vân thị, Vân Dật Bạch ôm Thi Tĩnh bước thẳng vào thang máy chuyên dụng đi lên phòng làm việc của mình. Trong phòng nghỉ bên trong văn phòng của Vân Dật Bạch, Lộ Dịch Nhiên đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ. Đấy là do anh đã liên hệ trước lúc đang trên đường!

Ôm chặt cơ thể mềm mại ấm áp trong lòng, lòng Vân Dật Bạch dần nặng trĩu!

Đến khi Thi Thánh Thần thấy rõ người nằm trên giường, sắc mặt thằng bé nhíu lại, buông cánh tay Vân Dật Bạch ra bước về phía trước. Lăng Thiếu Dương đã dự liệu trước thằng bé sẽ khóc rống lên. Ai ngờ, chuyện xảy ra lại khiến bọn họ kinh ngạc, Thi Thánh Thần nắm lấy tay Thi Tĩnh, thản nhiên nhìn Lăng Thiếu Dương, “Chú Lăng, mẹ cháu làm sao vậy?”

Trấn tĩnh lại, Lăng Thiếu Dương đưa mắt nhìn Vân Dật Bạch, dường như đã sớm biết được phản ứng của con trai, Vân Dật Bạch trầm giọng nói, “Để bác sĩ xem xem!”

Nhìn thấy Thi Tĩnh, Lộ Dịch Nhiên cũng cảm thấy hết sức ngạc nhiên, bất quá anh cũng nhanh chóng che giấu sự kinh ngạc này! Nhanh chóng đến kiểm tra một chút, anh nhún nhún vai, cười nói, “Mẹ cháu không có việc gì đâu, một lúc sau sẽ tỉnh thôi.” Một bên ra hiệu bảo Lăng Thiếu Dương đưa thằng bé ra ngoài.

“Cháu không muốn đi, cháu muốn ở với mẹ!” Giọng Thi Thánh Thần buồn bực kiên quyết nói.


Bất đắc dĩ, Lăng Thiếu Dương đành phải bảo Vân Dật Bạch mấy người đàn ông bọn họ ra ngoài, để Thi Thánh Thần ở lại với Thi Tĩnh.

Sau khi ra ngoài văn phòng, Lộ Dịch Nhiên mở rộng bàn tay ra bên trong có một con chíp điện tử nhỏ.

Vân Dật Bạch kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt nhíu lại nhìn cậu ta, “Đấy là cái gì?”

Lộ Dịch Nhiên trầm ngâm chốc lát, “Hãy nhìn con chíp này, khi được gắn vào cơ thể con người bình thường sẽ khó bị phát hiện, hơn nữa nó cũng không gây ảnh hưởng gì đến cơ thể.” Nó cũng là một vật có ích.

“Cậu lấy cái này ở đâu?” Lăng Thiếu Dương mở miệng hỏi. Cậu ta chỉ là một bác sĩ bình thường, sao lại có hứng thú với cái thứ này chứ?

“Trên cánh tay Thi Tĩnh.” Nếu không phải trước đây anh có nghiên cứu qua về cái này, thì sẽ rất khó mà phát hiện ra nó. Cái này một phần cũng phải kể đến công của Dật Thanh, cậu ta thích mấy thứ này, liền lôi anh đi nghiên cứu cùng, vừa rồi trong lúc tiêm anh mới vô tình đụng phải.

“Cậu nói vậy là ý gì?” Lúc này Vân Dật Bạch mới mở miệng nói. Anh chỉ quan tâm tại sao cái này lại có trên người người phụ nữ kia, nhưng anh biết Lộ Dịch Nhiên đã nói nghiêm túc như vậy ắt là còn có chuyện khác.

Nhìn cậu ta một cái, Lộ Dịch Nhiên chậm rãi nói, “Cái này ít nhất cũng được gắn trên tay cô ấy từ năm năm trước, nếu như nói đến cô ấy cũng không biết, vậy thì trên người con trai cô ấy chắc cũng có một cái.” Anh đương nhiên hiểu rằng Vân Dật Bạch không phải không quan tâm đến sự sống chết của Thi Tĩnh, mấy năm này nhìn biểu hiện và thái độ của Vân Dật Bạch, khiến cho anh không thể không hoài nghi, đối với cậu ta Thi Tĩnh quan trọng đến cỡ nào.

Anh không khỏi bắt đầu nhớ lại một câu nói trước kia.

Lời nói vừa dứt quả nhiên, toàn thân Vân Dật Bạch tỏa ra hơi lạnh bức người, khiến cho mọi người không nhịn được khẽ rùng mình! Lăng Thiếu Dương và Lộ Dịch Nhiên không kìm được nhìn nhau.

Không ổn, Dật Bạch đang tức giận. Hai người như hiểu ý lùi về sau từng bước.


“Có biết là kẻ nào không?” Vân Dật Bạch trầm mặc một lúc sau đó thản nhiên nói. Toàn thân anh tản ra sát khí khiến hai người đàn ông cũng phải rùng mình một cái.

Lăng Thiếu Dương và Lộ Dịch Nhiên bất giác nuốt nuốt nước miếng, năm năm trước Vân Dật Bạch có dáng vẻ ôn hòa, ôn hòa đến mức bất lực, nhưng mấy năm nay những người thân bên cạnh cậu ấy đều đã được thu xếp ổn thỏa, bên cạnh cậu ấy đã không còn người nào có thể trở thành điểm yếu nữa, hiện tại Vân Dật Bạch sẽ không nương tay với bất kỳ kẻ nào.

Ánh mắt Lộ Dịch Nhiên vô tội nhìn cậu ta, “Không biết, nhưng cái này có thể hỏi con trai cậu.” Theo những gì anh đoán, không thể có chuyện Thi Tĩnh gắn cái loại máy móc này lên người Thi Thánh Thần.

Không đến một ngày, Bùi Lăng cầm con chíp đưa đến trước mặt Vân Dật Bạch, Vân Dật Bạch nghiêm mặt nhìn thứ trong tay Bùi Lăng, anh không sốt ruột, nếu Bùi Lăng không tra được cái gì thì sẽ không đến tìm anh.

Hít mạnh một hơi, Bùi Lăng dời ánh mắt nhìn thẳng Thi Thánh Thần vốn là lấy ra một vật trong ngực đưa cho thằng bé, sau đó chậm rãi hỏi, “Thi Vĩnh Thành có quan hệ gì với cháu?”

“Cháu không biết!” Tuy rằng không biết vì sao chú ấy lại hỏi vậy, Thi Thánh Thần vẫn ngoan ngoãn trả lời.

Một ngày có mấy người đàn ông lạ đến, nhưng mẹ không hề nói cho cậu biết đó là ai!

Nghe vậy, ánh mắt Bùi Lăng chuyển sang nhìn Vân Dật Bạch! Sắc mặt người này quá thâm trầm, “Thi Vĩnh Thành là bố của Thi Tĩnh.” Vân Dật Bạch trầm giọng nói. Cái tên này từ lâu đã không được nhắc đến. Từ sau khi anh đồng ý với điều kiện của Thi Tĩnh, Thi Vĩnh Thành đã lâu không hề xuất hiện.

“Cái đấy bọn tớ đã biết, cậu hãy nói rõ hơn đi, rốt cuộc thì cậu muốn nói gì?” Vân Dật Bạch thong thả nói. Nói ra nghi vấn trong lòng.

Bùi Lăng nhìn nhìn con chíp trong tay, “Thông tin tớ tìm được đều có liên quan đến Thi Vĩnh Thành! Giữa Thi Tĩnh và ông ta từng xảy ra chuyện gì hay sao?”

Nghe thấy câu này Vân Dật Bạch đột nhiên trừng lớn mắt, “Cậu vừa nói gì?”


“Cậu có biết loại chíp này khi bán đi đều phải có chữ ký, Thi Vĩnh Thành có thể làm được đến mức này sao?” Bùi Lăng thấp giọng nói.

Ngoại trừ Vân Dật Bạch, những người khác đều không biết Thi Vĩnh Thành là loại người như thế nào! Bởi vậy cũng chỉ có Vân Dật Bạch mới có thể trả lời câu hỏi này của Bùi Lăng! Nếu đúng là như vậy, vậy tại sao Thi Vĩnh Thành lại làm vậy? Sau lưng ông ta là kẻ nào?

Đúng lúc này, điện thoại nội bộ trên bàn làm việc của Vân Dật Bạch reo lên, giọng thư ký dịu dàng truyền đến, “Tổng giám đốc, dưới sảnh có một vị Tông tiên sinh muốn gặp anh, còn bảo là bạn của anh!”

“Đưa cậu ta lên đây.” Thanh âm Vân Dật Bạch truyền ra, cùng lúc đấy Bùi Lăng ôm Thi Thánh Thần xoay người rời đi. Sau đấy ngoại trừ Lăng Thiếu Dương, những người khác cũng lần lượt ra ngoài.

Không nói câu nào, Bùi Lăng xoay người đi vào phòng nghỉ, chờ cho đến khi anh quay lại, trong lòng ôm theo Thi Tĩnh còn đang hôn mê và Thi Thánh Thần ngoan ngoãn đi theo. Hai người đi một vòng lên căn phòng Vân Dật Bạch ở mấy năm qua trên tầng cao nhất.

Xa cách năm năm lúc này Tông Chính mới thực sự quan sát người đàn ông ở trước mặt, không giống với lần gặp mặt thoáng qua trước đó, lúc này đây anh và Vân Dật Bạch hai người đối mặt nhìn nhau, họ từng là bạn thân, nay nhìn thế nào cũng giống như hai người xa lạ.

“Dật Bạch, đã lâu không gặp!” Tông Chính là người phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người.

Nghênh đón Tông Chính lại là một nắm đấm thật mạnh.

Kêu đau một tiếng, Tông Chính liên tục lui về sau mấy bước. Mà Vân Dật Bạch lại túm lấy áo cậu ta, “Tông Chính. Tớ nhờ cậu chăm sóc cho họ, rốt cuộc thì cậu đã làm gì?” Anh nói từng chữ từng chữ một.

Nghe vậy, Tông Chính cầm cổ tay cậu ta, muốn hất cánh tay Vân Dật Bạch ra, lại phát hiện sức anh không thể hất cổ tay cậu ta ra được. Hít sâu một hơi anh cả giận nói, “Đúng là cậu đã giao bọn họ cho mình. Nhưng còn cậu thì sao? Cậu đã làm cái gì? Cậu dựa vào cái gì để chất vấn tớ vậy chứ?”

Sự tức giận khiến anh vung tay đánh một cú lên mặt Vân Dật Bạch, “Năm năm. Dựa vào cái gì mà tớ cố gắng năm năm, đều không thể hơn được cậu?!”

Hai người đàn ông lúc đấy anh một đánh tôi một đấm giáng xuống.

Không ai ngăn cản, không ai quan tâm, cho đến khi cả hai đều kiệt sức.

Hai người ồ ồ thở dốc có chút mệt mỏi, lâu sau mới thấy tiếng Vân Dật Bạch truyền đến, “Nói cho tớ biết, vài năm này, các cậu đã ở đâu?”


Tông Chính chớp chớp mắt, “Cậu có nhận được thứ tớ gửi cho không?”

Vân Dật Bạch gật gật đầu, “Vì sao lại ở đấy?”

Tông Chính cười khẽ, “Cậu giao thứ quan trọng nhất cho tớ, cái gì cũng giao hết cho tớ! Vân Dật Bạch, tớ thật sự không muốn giao nó cho cậu!” Anh chớp chớp mắt, nói tiếp, “Thế nhưng, tớ biết, tớ không thể không làm vậy.”

Cậu ấy từng cho anh thời gian là mười năm, tưởng rằng có thể tạo dựng được cuộc sống mà anh luôn mong muốn, nhưng cuối cùng năm năm, ngay cả một người phụ nữ anh cũng không thể có được.

Không có cơ hội ư? Không, cơ hội rất nhiều! Mang trong mình trái tim của Dật Thanh, mang cùng cảm xúc với Dật Thanh khiến anh mãi đứng yên một chỗ không thể tiến lên được!

Vân Dật Bạch trở nên trầm mặc. Năm năm trôi qua, không phải anh chưa từng nghĩ đến cuộc sống của mẹ con Thi Tĩnh trong vài năm này. Nhưng có một điều anh có thể chắc chắn, anh chưa bao giờ quên Thi Tĩnh và đứa bé.

Nhiều năm qua, ngay cả những lần anh đến thăm mẹ mình cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, thế nhưng những mong nhớ đối với mẹ con họ đã trở thành thói quen của anh. Không biết đã bao lần đêm khuya tỉnh dậy, trong đầu anh chỉ toàn ánh mắt ngập nước đầy bất mãn của cô. Mặc dù bây giờ, anh vẫn như trước không biết phải đối diện với sự xuất hiện đột ngột của mẹ con họ thế nào.

“Vì sao tự nhiên lại trở về?” Anh còn tưởng rằng bọn họ sẽ đợi đến một ngày bản thân anh không thể chịu đựng được sự cô quạnh tịch mịch phải chủ động đi tìm bọn họ.

Vừa lúc đó, bọn họ lại xuất hiện. Chủ động xuất hiện trước mắt anh. Anh muốn nắm lấy cơ hội này!

Đang lúc suy nghĩ, cái đầu nhỏ của Thi Thánh Thần xuất hiện trong tầm mắt hai người.

Tông Chính xoay người ngồi dậy nhìn Thi Thánh Thần, “Tiểu Thần, sao cháu lại ở đây? Mẹ cháu đâu?”

“Chào chú Tông!” Thi Thánh Thần chào hỏi Tông Chính, đưa tay kéo Vân Dật Bạch còn nằm trên mặt đất, “Mẹ cháu tỉnh rồi!” Những lời này là nói với Vân Dật Bạch. Hoàn toàn không chú ý tới nét mặt bất giác sa sầm của Tông Chính.

Nghe vậy, cánh tay Vân Dật Bạch chống đỡ thân mình ngồi dậy, để lại một mình Tông Chính, xoay người rời đi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.