Đọc truyện Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép – Chương 153: Con trai tìm đến cửa
Ding dong ding dong ding dong…
Tiếng chuông kêu liên tục như muốn đòi mạng buộc Vân Dật Bạch phải đứng lên
mở cửa. Tất cả những người quấy rầy giấc ngủ của anh đều đáng chết, mở
cửa không nhìn thấy ai. Anh dùng sức đóng cửa lại.
Ding dong ding dong…
Tiếng chuông trêu ngươi lại vang lên, anh quay lại mở cửa, không đợi anh mở
miệng, đã truyền đến một giọng nói hững hờ, “Tôi ở đây.”
Cúi đầu
nhìn theo tiếng nói, một khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện trong tầm mắt của
anh, anh nhíu mày nhìn thằng bé, hừ lạnh một tiếng, đóng cửa lại.
Thi Thánh Thần cũng không ngại phiền tiếp tục nhấn chuông, lúc này đây, qua một lúc lâu cũng không có ai ra mở cửa. Bất đắc dĩ, cậu đành dùng chân
đá cửa. Rất hiển nhiên, người trong phòng không có tính nhẫn nại tốt như đứa bé.
Hai đôi mắt tương tự nhau cùng nhìn nhau, Thi Thánh Thần mở miệng, “Tôi là con trai của chú, giờ đến gọi chú đi cứu người phụ nữ của chú.” Cậu đẩy người đàn ông trước mặt ra tự mình đi vào trong
phòng, lạnh lùng nhìn anh.
Trong đôi mắt vẫn luôn lạnh lùng của
Vân Dật Bạch mang thêm chút do dự mờ mịt mà nghi hoặc. Ngay sau đó, anh
giữ lấy đứa bé trước mặt mình, một cảm giác quen thuộc dấy lên trong
lòng.
Lần đầu tiên Thi Thánh Thần có suy nghĩ muốn tránh né, cậu
nhìn Vân Dật Bạch trước mặt, “Tôi không phải phụ nữ, đừng có nhìn tôi
như vậy.” Cậu né tránh ánh mắt của anh.
Vân Dật Bạch nhìn thằng
bé trước mặt, bỗng nhiên lại xuất hiện điều anh khó có thể diễn tả bằng
lời, lại còn mùi hương thân quen trên người nó. Nắm lấy áo của thằng bé, không để ý đến tiếng gọi anh ở bên ngoài.
Thời điểm Thi Thánh
Thần nhìn thấy nhiều người xuất hiện bên cạnh Vân Dật Bạch, cậu vuốt
vuốt lên phần cổ đau nhức mới phát hiện cậu bị Vân Dật Bạch ôm vào trong lòng, mà Vân Dật Bạch lại đang dùng một ánh mắt khó hiểu nhìn cậu.
“Ai đây? Từ bao giờ cậu lại có con rơi vậy? Thằng nhóc này thật giống cậu.” Lăng Thiếu Dương ngẩng đầu nghiêm túc nói. Thằng nhóc này quả thật rất
giống Vân Dật Bạch, bất quá chỉ là khi còn nhỏ thôi!
Thi Thánh Thần đem ánh mắt đặt trên người Lăng Thiếu Dương, đôi mắt trong trẻo nhìn anh, mở miệng hỏi, “Đây là chỗ nào?”
“Ai nha, đến giọng nói cũng giống nhau.” Thẩm Lạc Du bị Lăng Thiếu Dương
kéo đến kinh ngạc nhìn Thi Thánh Thần, “Bất quá, thoạt nhìn thằng bé có
chút quen mắt!”
“Giống Dật Bạch như đúc!” Lăng Thiếu Dương ở bên
cạnh nói chen vào. Nháy mắt nhìn thật lâu vào Thi Thánh Thần, “Nhóc con, cháu bao nhiêu rồi?”
“Bốn tuổi rưỡi!” Giọng nói non nớt khiến người nghe được vô cùng yêu thích.
“Cháu tên là gì?” Thẩm Lạc Du vội vàng mở miệng hỏi.
“Thi Thánh Thần!” Sau khi trả lời, cậu xoay người dừng ở Vân Dật Bạch, nói, “Mẹ tôi tên là Thi Tĩnh!”
Lời vừa nói ra, ba người trong phòng khi đó đều trầm mặc. Mà Thẩm Lạc Du sau khi hoàn hồn bỗng nhiên rơi lệ.
Rốt cuộc cô cũng biết quen thuộc ở chỗ nào? Đứa bé này có đôi mắt giống Thi Tĩnh như đúc!
“Trời ạ! Đây là đứa bé của Thi Tĩnh!” Thẩm Lạc Du xoay người úp mặt vào ngực Lăng thiếu Dương khóc rống lên.
Năm năm, năm năm không có tin của Thi Tĩnh, bỗng nhiên lại biết được tin có liên quan đến chị Tĩnh. Cô không nghĩ đến sẽ bất ngờ như vậy!
Đối với sự kinh ngạc của hai người, Vân Dật Bạch tựa như đã biết từ trước.
Khuôn mặt anh hơi trầm xuống nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của
Thi Thánh Thần. Mọi người đều nhìn không rời mắt vào hai khuôn mặt một
lớn một nhỏ thoạt nhìn giống nhau đó.
Hồi lâu sau, Vân Dật Bạch trầm giọng mở miệng, “Mẹ cháu đâu?” Chắc cô ấy sẽ không ở gần đây đấy chứ?!
“Mẹ không biết tôi đến đây!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Thánh Thần tuy non nớt nhưng cũng có phần hờ hững.
“Sao cháu biết chú ở đây?” Nghi vấn thứ hai.
“Cháu tìm được!”
“Một mình cháu?”
“Phải!” Thằng nhóc nhướng cằm.
Điều này khiến Lăng Thiếu Dương đứng bên cạnh không khỏi sờ sờ mũi, bộ dạng
của tên nhóc đó, thật sự rất giống bộ dạng kia của Vân Dật Bạch!
“Cháu đang ở đâu?” Vân Dật Bạch lập tức nghĩ đến một vấn đề.
“Trường học!” Thi Thánh Thần trừng lớn mắt. “Tôi còn phải đến trường điểm danh! Tôi sẽ lại đến tìm chú sau!” Nói xong cậu bé xoay người muốn đi!
Vân Dật bạch cất bước tiến lên bắt lấy cánh tay Thi Thánh Thần, “Chú đưa cháu đi!”
Cái ôm bất ngờ khiến Thi Thánh Thần ngây ngốc một hồi, sau đó rụt rè ôm lấy cổ Vân Dật Bạch. Không hề phản kháng.
Nhìn hai người ra khỏi văn phòng, lúc này Lăng Thiếu Dương mới thấy chuyện này có điểm kỳ lạ.
“Sao bỗng nhiên tên nhóc này lại xuất hiện? Chẳng lẽ Thi Tĩnh gặp chuyện gì sao?”
“Không thể nào?!” Thẩm Lạc Du chợt nắm chặt cánh tay Lăng Thiếu Dương, “Chị Tĩnh sẽ không có chuyện gì!”
“Vì sao đứa bé kia bỗng nhiên xuất hiện?! Tông Chính đâu?” Sau đó một thời
gian, Lăng Thiếu Dương nghe được ít chuyện của Thi Tĩnh từ miệng của Vân Dật Bạch. Là Tông Chính đưa cô ấy đi. Giờ đứa trẻ lại xuất hiện, vậy
Tông Chính đâu?
“Cái này, ai biết được!” Thẩm Lạc Du cũng lo lắng.
……
Trong phòng, Thi Tĩnh nhận được điện thoại của giáo viên không khỏi hoảng sợ, “Cô nói cái gì? Tiểu Thánh xuống xe sau đó không thấy đâu? Cái gì gọi
là không thấy chứ? Tôi gửi đứa trẻ cho các người, các người trông kiểu
gì vậy?” Cô nổi giận trước điện thoại.
“Tôi không muốn nghe các
người nói gì cả, bây giờ các người hãy nói cho tôi biết, con trai tôi ở
đâu? Không biết? Các người còn có mặt mũi mà nói không biết? Nói thừa,
đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua!” Ném mạnh điện thoại xuống Thi Tĩnh
liền xông ra ngoài.
Đầu đập vào Tông Chính đang bước vào cửa, đưa tay giữ lấy bả vai của cô, Tông Chính cười nhẹ, “Sao vậy, sao lại hốt
ha hốt hoảng như vậy?” Tay anh gắt gao nắm chặt một cái thiệp mời.
“Sau khi tiểu Thánh đến trường nó xuống xe rồi không thấy đâu nữa. Em phải
quay lại tìm nó!” Vội nói xong, Thi Tĩnh xoay người tiếp tục lao ra
ngoài.
“Chờ một lát!” Tông Chính lại một lần nữa giữ lấy cô, hai tay đặt trên bả vai cô, “Đừng vội, không có chuyện gì!”
“Sao anh lại khẳng định như vậy?!” Thi Tĩnh không rõ ý của anh. Trong tình
cảnh này, việc đi tìm tiểu Thánh anh còn sốt ruột hơn cô. Hôm nay, sao
lại bình tĩnh đến vậy?
“Là anh để nó đi tìm người!” Tông Chính thâm trầm mở miệng nói.
“Tìm ai?” Bỗng nhiên lúc đó Thi Tĩnh khẩn trương.
Dừng lại ở ánh mắt cô thật lâu. Tông Chính thản nhiên nở nụ cười, “Em biết mà. Không phải sao?”
Thi Tĩnh càng thêm hoang mang, “Em biết cái gì?”
“Thi Tĩnh. Năm năm. Đủ rồi! Anh nghĩ, tất cả cũng nên chấm dứt!” Thong thả
nói câu đó, Tông Chính nắm lấy tay cô đặt thiệp mời lên sau đó chậm rãi
xoay người rời đi.
Vẻ mặt Thi Tĩnh nghi hoặc nhì tấm thiệp trong tay, nhìn đến bóng lưng rời đi của Tông Chính, nghi hoặc trong lòng càng lớn!
Mở thiệp mời ra, đây là thư mời xem biểu diễn. Sao lại mời cô chứ? Hơn nữa địa chỉ lại là…
Sau khi gấp thiệp mời lại, cô vẫn nên đến xem con trai có tốt không!
Dựa theo lời nói về trường học của Thi Thánh Thần, Vân Dật Bạch phải hỏi
thăm mãi mới tìm được địa chỉ. Trong thời gian ngắn ngồi trên xe. Anh
không quên mở lời hỏi, “Mẹ con… đang sống cùng ai?”
“Chú Tông!” Thi Thánh Thần trầm giọng nói, “Tôi không muốn gọi chú là bố. Vì chú
không quan tâm đến mẹ của tôi!” Cậu bé cúi đầu nói.
Bàn tay giữ lái của Vân Dật Bạch nắm thật chặt cũng không phản bác gì. Chỉ là hỏi thẳng, “Vậy vì sao con lại đến tìm bố?”
Nghe vậy, Thi Thánh Thần hơi nhắm mắt, “Tôi muốn biết bố mình là ai?”
“Tông Chính… đối xử với con không tốt sao?”
“Không, chú Tông đối xử rất tốt với tôi! Chú ấy thích mẹ!” Thi Thánh Thần nhẹ nhàng nói.”Mẹ nói, không muốn chú Tông để lỡ.”
Không biết vì sao sau khi nghe câu đó Vân Dật Bạch không tự giác mà thở ra một hơi. Anh hỏi tiếp, “Sao con biết bố ở đâu?”
“Chú Tông nói cho tôi biết! Chú Tông bảo tôi đến tìm chú! Chú… không thích nhìn thấy tôi sao?” Rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, Thi Thánh Thần có
chút lo lắng nhìn Vân Dật Bạch.
Đối với câu hỏi này, Vân Dật Bạch không mở miệng nói gì.
Trầm mặc này khiến cho cậu bé có chút khổ sở, rầu rĩ mở miệng, “Chú… biết đến sự tồn tại của tôi chứ?”
Nhân lúc đèn đỏ, Vân Dật Bạch quay đầu nhìn cậu một cái, khẽ gật đầu, “Bố biết!”
“Vậy vì sao chú…”
“Bố rất tiếc!” Vân Dật Bạch nhún nhún vai, “Đổi lại nếu là hiện tại bố vẫn sẽ làm như vậy!”
“Nguyên nhân là gì?” Cậu bé sốt ruột nhìn anh, trên khuôn mặt non nớt hiện nét
tươi cười, “Tôi biết, chú sẽ không không quan tâm đến tôi và mẹ!”
Theo bản năng Vân Dật Bạch đưa tay sờ sờ lên đầu của cậu, khẽ cười một tiếng!
Hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay dài rộng khiến Thi Thánh Thần sửng sốt
một lát, tiếp đó khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đỏ lên. Cậu bé nói thẳng,
“Tôi thích chú!”
Vân Dật Bạch kinh ngạc nhướng mày, “Bố rất vui!”
“Mẹ chưa bao giờ nói về chú, nhưng trái lại chú Tông nói tương đối nhiều.
Chú khiến mẹ đau lòng à? Vì sao chưa bao giờ mẹ nhắc đến chú?” Cậu rất
hoang mang, nhưng lại không thể hỏi mẹ.
“Không có bố, có phải có người bắt nạt con không?” Vân Dật Bạch nói.
“Không hề! Mẹ tôi là cảnh sát, sẽ không có ai bắt nạt tôi!” Thi Thánh Thần kiêu ngạo nói.
Cảnh sát?! Điều đó khiến Vân Dật Bạch rất bất ngờ. Không nghĩ đến dưới sự
hướng dẫn của Tông Chính Thi Tĩnh lại có thể vào được cục cảnh sát. Bất
quá Tông Chính sẽ có khả năng này!
“Con…” Vân Dật Bạch nuốt
nuốt nước miếng, lần đầu tiên ở trước mặt con mình cũng có chút khẩn
trương. Điều này khiến anh rất luống cuống.
“Sao?”
“Không
có chuyện gì!” Vân Dật Bạch cười cười. Trong nháy mắt đã đến trường học. Anh xuống xe vòng qua bên kia bế cậu xuống sải bước đi về phía trường
học.
Hôm nay liên tục bị anh ôm, Thi Thánh Thần có chút ngượng, “Chú có thể để tôi xuống hay không?”
Vân Dật Bạch cười nhạt lên tiếng, “Không việc gì! Bố có thể!”
Ôm Thi Thánh Thần đến trước công trường học, sau khi Thi Thánh Thần điểm
danh xong, giáo viên chờ ngoài cổng lập tức thở dài nhẹ nhõm, “Thi Thánh Thần, em khiến cô lo gần chết. Em đi đâu vậy?”
“Thật xin lỗi cô!” Thi Thánh Thần thấp giọng nói.
“Không việc gì không việc gì! Chỉ cần người không gặp chuyện gì là tốt rồi!”
Cô giáo nhẹ cười nói, “Bất quá cô đã gọi điện cho người nhà của em rồi.” Nói xong lúc này cô giáo mới để ý đến Vân Dật Bạch ở bên cạnh.
Người đàn ông xuất sắc thế này đi đến đâu cũng có thể thu hút ánh mắt mọi người, cô giáo trẻ hơi đỏ mặt mở miệng, “Vị này là?”
“Chú ấy là…”
“Tôi là bố của em ấy!” Vân Dật Bạch ngắt lời Thi Thánh Thần, trực tiếp sảng khoái mở miệng.