Đọc truyện Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà – Chương 75: Gặp Lại
Ninh Tinh bước xuống khách sạn, với những ánh mắt từ những thực khách, ai nấy cũng mê mẩn với sự nét đẹp lộng lẫy của cô,
Sau đó Emma đang cầm chiếc Áo khoác mặc vào cho cô vì những người kia cứ đang nhìn cô, còn cô thì mỉm cười vì hành động của Emma, rồi cô vẫn cứ đi thẳng ra ngoài mặc kệ những ánh mắt đang nhìn mình,
Đi ra đến bên ngoài cô nhìn thấy một chiếc rolls-royce Cullinan của Hàn Đình Thâm đang chờ cô bên ngoài, còn có tài xế của anh ấy mở cho cô,
Sau đó cô mới nhẹ nhàng cầm lấy chiếc váy mà đi lên xe, ở trên xe Emma mới đưa cho cô một hợp đồng mà cô đã ra một bản từ những điều kiện yêu cầu phía bên bán, và một tờ nhượng quyền công ty cho bên mua, đưa cho cô xem trước,
Cố Ninh Tinh cầm những tờ giấy lên xem, thật sự Emma đã chuẩn bị kỹ càng tất cả, nên cô rất hài lòng, mà nhìn cô nở nụ cười ngay, sau còn cảm ơn Emma nữa,
Emma tuy là trợ lý với vẻ bề ngoài có chút lạnh lùng, còn ngại ngùng khi nghe cô cảm ơn mình,
Cả hai một lúc sau cùng đến buổi tiệc, được đãi tại một khách sạn hạng sang không khác gì của Hàn Đình Thâm,
Nhưng khách sạn này được cái sân khá rộng lớn, còn kèm theo một cái hồ bơi rất lớn, và bên trong với những con người ăn mặc cực kỳ sang trọng tao nhã,
Lúc bước vào buổi tiệc, quy định phải có giấy mời mới được vào, và Emma đã đưa cho họ, sau đó cả hai cùng vào,
Bên trong là những con người cô hoàn toàn không quen biết, còn ăn mặc rất đẹp hoàn hảo lộng lẫy, nhưng họ hầu như đến đây cũng vì vốn là muốn mua lại công ty mà anh ta đã rao bán,
Cô thì hầu như đến đây không phải tham dự tiệc, mà là đến để gặp Ngạn Tổ Hàm, là chủ tịch công ty Ngạn thị, để thuyết phục anh ta bán lại cho cô công ty Cố Thị,
Thế nhưng lúc này đột nhiên từ trong đám đông, cô nghe rõ có một tiếng bùm một cái và tiếng hét của một cô gái trẻ,
Và sau đó cô nhìn thấy đứa bé rơi xuống nước, cô không màn đến mình đang mặc đẹp hay sang mà ngay lập tức nhanh chóng nhảy xuống cứu nó ngay, dù Emma cứ ngăn cản,
Đây là hành động, bất chợt ngẫu nhiên của cô, vì là còn ảnh hưởng đến vụ năm đó, nên cô nhìn thấy ai dưới nước cô liền lao xuống ngay dù bất chấp nguy hiểm,
Cô lao xuống mà đưa đứa bé đang ra sức ôm lấy thân thể cô mà ho sặc sụa, sau đó cô nhờ mọi người đưa thằng bé lên giúp mình,
Lúc này họ mới giúp cô đưa thằng bé lên giùm cô, vì lúc nãy Thằng bé rơi xuống hồ bơi, tất cả chỉ quan tâm đến vẻ sang trọng của mình mà không ai nhảy xuống cứu,
Còn cô thì trước mặt gặp nạn không thể đứng nhìn mà lao xuống hồ cứu thằng bé ngay, mà nó lại là một đứa bé tầm khoản, năm sẽ sáu tuổi thôi,
Lúc này cho đến khi nhân vật chính xuất hiện, thì họ mới giả vờ giúp cô, một tay đưa thằng bé lên, “Ngạn Đồng Thất, con không sao chứ “
Cô vừa leo lên khỏi hồ bơi thì cơ thể đã bị ước đẩm, sau đó cô nhìn thấy vị chủ tịch Hàn rồi, nhưng lúc này Thằng bé lại đang ở trong lòng anh ta run sợ, “Baba, con sợ lắm “
Anh ta ôm lấy thằng bé, còn nhẹ nhàng vỗ về trấn an cho nó, “Được rồi đừng sợ, baba đưa con lên phòng “
Sau đó vị chủ tịch Hàn đó ôm lấy con anh ta thật chặt, với vẻ mặt lo lắng, nhưng lại lạnh như băng khi nhìn trừng mắt vào những tên vệ sĩ vô tích sự, khiến họ lập tức cúi đầu xuống ngay,
Anh ta lúc này ôm lấy thằng bé mà nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn căn dặn trợ lý mình giải quyết,”Trợ Lý Hà, cậu ở đây giải quyết mọi chuyện, và đưa người đã cứu con tôi đi thay quần Áo trước mà đợi tôi một chút “
Anh ta vì lo lắng cho con mình, nên đã không kịp nhìn người đó là ai, nên mới bảo trợ lý đưa người đi thay quần áo trước rồi đợi anh ta,
“Vâng Chủ tịch ” trợ lý Hà nghe vậy liền gật đầu một cái,
Sau đó mới quay lại phía Cố Ninh Tinh rồi mời cô đi đến phòng khác của khách sạn này, “Vị tiểu thư này mời cô ạ “
Trong lúc đi, Emma dùng Áo khoác mà mặc lên cho cô vì vừa nãy ở dưới nước sợ cô sẽ bị nhiễm phong hàn,
“Cố Tổng, chị không sao chứ “
Cố Ninh Tinh lắc đầu bảo không sao, sau đó là đi theo người trợ lý Hà đi đến phòng khách sạn thượng hạn,
Vào bên trong trợ lý của Ngạn Tổ Hàm còn đưa cho cô một bộ quần mới, là một cái áo sơ mi và chiếc váy xòe bó eo,
Cô nhận lấy và sau đó còn lịch sự cảm ơn anh ta, anh ta thì đã đưa cho cô, còn căn dặn cô nếu thay xong thì đi đến sảnh khách sạn ngồi chờ anh ta,
Cô nhanh chóng gật đầu, rồi chờ cậu ta đi ra khỏi phòng, cô mới đi thật nhanh vào phòng tắm ngay vì cô đã lạnh lắm rồi,
Tắm rửa thay xong quần áo mới, còn được Emma giúp sấy tóc chỉnh chu trang điểm nhẹ lại cho cô, rồi mới đi ra khỏi phòng,
Cả hai đi đến sảnh khách sạn, thì đột nhiên Emma nói là quên bộ váy ước của cô trên phòng, vì bộ ấy là do Hàn Đình Thâm và Cố Thành Nhiên lựa chọn, nên không thể bỏ,
Cố Ninh Tinh bảo cô cứ đi lấy, cô sẽ ngồi đợi ở đây, sau đó Emma lập tức chạy thật nhanh rời đi,
Còn lại Cố Ninh Tinh đang ở trong sảnh, chỉ có mình cô và những nhân viên, buổi tiệc không đãi ở đây mà là đãi ở ngoài sân, nên ít người đi vào đây,
Cô được nhân Viên ở đây phục vụ rất tốt, y hệt khách sạn của Hàn Đình Thâm vậy, họ đưa nước cho cô sau đó mới tươi cười rời đi,
Trong lúc chờ, cô đưa ly nước lên uống thì gần cô, cô lại phát hiện một đứa bé gái từ trong gốc chạy đến chỗ cô, còn leo lên đùi cô mà ôm thật chặt, còn đang tình trạng sợ hãi đến run rẩy,
Sao đó là ôm cô thật chặt, còn nghẹn ngào nức nở,”Mama, mẹ cứu Du Du đi, người mẹ đó thật sự rất đáng sợ, Du Du không dám về với bà ấy đâu “
Cô bé dường như đang sợ hãi điều gì đó từ mẹ, thế nhưng một đứa bé đáng yêu như vậy lại sợ hãi đến như vậy, mà khoan đã, đó lúc nãy đã gọi cô là mẹ sao,
Cố Ninh Tinh lúc này xoa đầu nó, trấn an bé con, còn dùng lời nói dịu dàng,
“Bé con, ta không phải mẹ con đâu “
Bé con áp mặt nó vào vùng bụng cô mà xoa xoa, lắc lắc đầu, sau đó ngước mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên mà nói với giọng nghẹn ngào,”Mama, người chính là mẹ con mà, baba đã cho con xem hình của mẹ đó “
Lời của cô bé nói, cô cứ tưởng chắc là nó đã nhận nhầm người, nên cô tiếp tục hỏi lại nó và sẽ đưa nó về với gia đình, “Bé con, ai là ba mẹ của con vậy, nếu con lạc đường, ta sẽ đưa con về với ba mẹ con nha “
Bé con nghe đến đưa về, liền nháo lên khóc òa thật lớn, lắc đầu lia lịa nhất quyết không chịu về, “Du Du không muốn về với bà ấy đâu, Du Du sẽ bị bà ấy đánh đó, mama cứu con đi “
Cô lại bất ngờ, vì sao con bé lại sợ đến như cơ chứ, chắc chắn bé con đã bị mẹ đánh đến sợ hãi rồi, thật ai lại nở đánh một đứa bé đáng yêu này chứ, thật là,
Cố Ninh Tinh lúc này khiên định, ôm nó vào lòng trước đã, vỗ về nó với cách dịu dàng nhất, “Được, được có ta ở đây, không ai dám đánh con hết, nào bé con, con tên là gì vậy, bao nhiêu tuổi “
Cô cảm thấy bé con đã nín khóc dần dần, cô liền muốn hỏi tên tuổi của nó,
Cô bé nhận được sự ấm áp từ Cố Ninh Tinh, dường như giống y hệt tình thương của ba cô bé vậy nên mới nín khóc, sau đó là mỉm cười còn từ từ nói cho cô biết, “Con Tên Âu Nạp Du, năm nay được ba tuổi ạ, tên là baba đặt cho con đó”
Cô giật mình bất ngờ vì họ của bé con là họ Âu nhưng không phải là con của Âu Thành Nghiêm với Lâm Bình Chi đấy chứ,
Và ngay lúc này quả thật có một đôi trai gái đang đi tìm con khắp nơi, đúng vậy, là Âu Thành Nghiêm và Lâm Bình Chi,
Cô ta vì lo tham gia dự tiệc mà đã quên đứa con của mình đi đâu vẫn không biết và cũng không quan tâm, cho đến khi Âu Thành Nghiêm hỏi, thì cô ta mới giả vờ hoảng hốt vì đã để lạc con gái, “Du Du, con đang ở đâu, mau ra đây cho mẹ, Thành Nghiêm anh mau tìm con giúp em đi “
Âu Thành Nghiêm với bộ dạng cực kỳ tức giận, anh ta lạnh nhạt nhìn cô mắng, “Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng để con chạy lung tung “
Cô ta vừa tức giận con bè vừa tức giận anh ta mắng mình, nên cô chỉ im lặng đi tìm kiếm con bé, cho đến khi nhìn từ xa cô ta phát hiện một chiếc váy màu hồng thì nhận ra ngay, cô ta liền lớn tiếng gọi, “Du Du, Thành Nghiêm con bé ở kia kìa “
Con bé đang tâm trạng tươi cười đùa giỡn với Cố Ninh Tinh, nhưng đột nhiên nghe được tiếng của Lâm Bình Chi, cô bé liền giật mình hoảng sợ, mà ôm thật chặt cô, “Mama bà ấy đến rồi, mẹ mau cứu con đi “
Cả hai nhanh chóng đi đến để xem ai đang ở cùng con bé, thì đi đến gần cô ta ngay lập tức giật mình sợ hãi muốn té ngã, vì phát hiện người ở cùng con cô ta là Cố Ninh Tinh,
“Du…!Cố…!Cố…!Là…!Là Cố Ninh Tinh “
Quả nhiên oan gia ngõ hẹp, dù là người còn sống đến lúc thì cũng gặp nhau thôi, Cố Ninh Tinh nghi ngờ cái tên của bé con quả không sai, con bé là con của Lâm Bình Chi, và Âu Thành Nghiêm, cả hai đang đứng ở trước mặt cô,
Dù cô rất bất ngờ, nhưng vẫn phải tỏ vẻ lạnh lùng nhưng lại lịch sự không quen biết, “Vị phu nhân này, cô biết tên tôi sao “
Dù lời nói của cô hỏi đến, nhưng Lâm Bình Chi lại sợ hãi run sợ không nói gì, mà chỉ giật bé con từ tay Cố Ninh Tinh lại,
Từ nãy đến giờ, Âu Thành Nghiêm cứ đứng hình, mà nhìn cô mãi, anh ta dường như cứ tưởng đây là một giấc mơ vậy, sau đó mới mở miệng hỏi, “Ninh Tinh là em đúng không, em…!Em vẫn còn sống sao “
Cố Ninh Tinh nghe anh ta hỏi như vậy, liền lạnh lùng nhìn chạm mặt với Âu Thành Nghiêm, mỉm cười lịch sự với anh ta, “Ngài đây là, ngài biết tên tôi sao, chúng ta đã từng gặp nhau rồi à “
Âu Thành Nghiêm nhìn cô, có cảm giác vừa quen vừa lạ, vì cách cư xử của cô đối với anh như người lạ lần đầu gặp vậy, nhưng cái ánh mắt đó thì anh lại quen với nó, vì Cố Ninh Tinh mới lấy anh điều nhìn anh ta bằng ánh mắt đó,
Còn cô đây là vốn giả vờ không biết anh ta, nhưng cũng tốt thà không có liên quan gì cách tốt cho nhau,