Đọc truyện Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà – Chương 43: Ngoan Ngoãn Ở Bên Tôi
Tối hôm đó Âu Thành Nghiêm vẫn là bỏ đi để cô ở lại trên giường, thế nhưng anh ta vẫn tiện tay đắp chăn cho cô, rồi mới rời đi về với Lâm Bình Chi,
Sáng hôm sau Cố Ninh Tinh tỉnh giấc, với thân thể ê ẩm, chỗ nào cũng đau đến thấu xương, người cô thì rất nhiều chỗ bầm tím do vết hôn để lại,
Còn có hai dấu bầm ở cổ tay bị anh ta trói hôm qua, hôm nay nó hằn lên dấu rất đậm, cả vùng dưới của cô cũng đau rát không kém,
Thế nhưng những chỗ đau về thể xác ấy, cũng không bằng nơi đau nhất chính là trái tim của cô,
Cô không ngờ, vì một đứa trẻ chưa ra đời và cũng không phải do cô hại, mà anh ta đã đối xử với cô như vậy, điều cô đau nhất chính là anh ta không bao giờ tin cô,
Một lúc sau Cố Ninh Tinh mới chậm rãi ngồi dậy được với cơ thể tàn tạ do anh ta để lại, sau đó từ từ bước đến phòng tắm,
Thật sự lúc này tướng đi của cô không khác gì những người phụ nữ vừa mới sinh con,
Khi vào được, cô mới nằm trong bồn tắm và mặc kệ nước cứ chảy trong bồn, cô nhẹ nhàng tắm rửa sạch sẽ cho cơ thể và đột nhiên cô muốn thư giãn mà thả lỏng mình trong bồn nước,
Thế nhưng cô vì thoải mái mới mực nước ấm đều độ nên mới đắm chìm trong bồn nước, thế nhưng cô bị ngộp nước, nhưng không hề thấy khó chịu, thay vào đó còn cảm thấy thoải mái nữa,
Lúc mắt đã nhấn chìm vào cơn ngất đi, thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc tiếng hét lẫn tiếng hốt hoảng của Tô Diệp, sau đó mới đến người kéo cô lên,
Lúc ngất đi, cô đột nhiên cảm nhận được bàn tay to lớn bế cô, cô không biết là ai, nhưng cô cũng không quan tâm, vì cô quá mệt mỏi rồi,
Lúc Cố Ninh Tinh vào phòng tắm Tô Diệp cũng vừa đã đi vào phòng cô, nhưng không thấy Cố Ninh Tinh trên giường nữa, cô liền gõ cửa ở phòng tắm nhưng cũng không hề thấy cô đáp lại lời mình,
Tô Diệp cứ gõ mãi mà vẫn không một lời hồi âm nào phát ra từ bên trong, cô lập tức sợ hãi có chuyện gì xảy ra với cô nên ngay lập tức hốt hoảng chạy đi gọi người đến,
Cũng may cho cô, Tô Diệp vừa hốt hoảng chạy ra, thì ngay lập tức chạm mặt Âu Thành Nghiêm, cô sợ hãi lẫn hoản loạn cô lắp bắp nói “Thiếu… Thiếu Gia, phu… Phu nhân “
Âu Thành Nghiêm cũng hơi bất ngờ khi cô nhắc đến Cố Ninh Tinh gặp chuyện, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh,
“Phu nhân có chuyện gì, sao cô lại hối hả đến như vậy “
Tô Diệp nhăn mặt, dường như muốn khóc khi tâm trạng đang lo lắng cho Cố Ninh Tinh, cô liền hối hả anh ta mau giúp cô,”Phu nhân ở trong phòng tắm, tôi gọi hoài vẫn không trả lời, người mau đến xem đi ạ “
Lúc này Âu Thành Nghiêm hốt hoảng khi nghe Tô Diệp nói như vậy, nên anh ta nhanh chóng chạy vào, “Đi mau “
Âu Thành Nghiêm thử cửa nhưng lại bị khóa chặt, anh ta ngay lập tức đập bể cửa xông vào, lúc xông vào phòng tắm, nhìn thấy cô đang nằm trọn trong bồn tắm ngập nước,
Âu Thành Nghiêm hốt hoảng nhanh chóng đến kéo cô lên và bế cô với thân hình không mặc cái gì, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Âu Thành Nghiêm thấy cô vẫn còn thở nên dùng tay vỗ nhẹ vào mặt cô kêu gọi “Ninh Tinh, Cố Ninh Tinh, em mau tỉnh dậy đi “
Tô Diệp nhìn cô bất động nằm trên giường, cô nhanh chóng lấy Áo cho cô mặc vào trước,
Âu Thành Nghiêm tức giận dùng tay lay lay cô, một lúc sau Cố Ninh Tinh cũng chợt từ từ mở mắt ra, cô chợt nhìn thấy người trước mặt mình là Âu Thành Nghiêm, sau đó cô ngay lập tức ho khan vài tiếng,
Âu Thành Nghiêm thấy cô tỉnh lại, gương mặt nhợt nhạt, ánh mắt mờ hồ như không có sự sống vậy, anh ta ngay lập tức, tức giận quát lớn, “Cố Ninh Tinh, em thật sự muốn chết à “
Cố Ninh Tinh gương mặt mệt mỏi nhìn anh ta, cô nhếch môi lên nói lời mỉa mai, “Anh lo lắng cái gì, tôi có chết cũng đâu liên quan đến anh “
Âu Thành Nghiêm cau mày tức giận, khi Cố Ninh Tinh dùng gương mặt đó mà, anh ta nắm lấy cằm cô mà quát lớn vô thức, “Cố Ninh Tinh, tôi nói cho em biết, em đừng mong lấy cái chết mà dọa tôi “
Lúc này Tô Diệp mới hốt hoảng lo lắng cho Cố Ninh Tinh, cô nheo mày nài xin anh ta, “Thiếu gia người nhẹ nhàng với phu nhân được không ạ, phu nhân đã mệt mỏi lắm rồi, tôi xin người đấy “
Âu Thành Nghiêm bị vật cản trở là Tô Diệp, cảm thấy cô thật phiền phức cộng thêm anh ta đang bực tức, nên đã quát lớn đuổi Tô Diệp, “Ra ngoài “
Tô Diệp giật mình, nhưng cô không chịu đựng được nữa, trong khi mặc dù thân thể cô đang run rẩy, cô vẫn lì dạng ở lại để giúp cô,
Thế nhưng tưởng chừng sẽ giúp Cố Ninh Tinh nói vài lời, năn nỉ anh ta bằng bất cứ giá nào, thì đột nhiên lúc này Cô Ninh Tinh cố gắng rặn ra vài chữ với cô, “Tô Diệp mau ra ngoài đi “
Tô Diệp nghe vậy, cô cũng vô cùng lưỡng lự không muốn đi ra, thế nhưng vì Cố Ninh Tinh đã lên tiếng, nên cô không còn cách nào, mà lặng lẽ đi ra ngoài,
Lúc này bên trong chỉ còn lại hai người với hai thân thể không mặc gì, Âu Thành Nghiêm đang hành sự mà nắm chặt lấy cằm cô tức giận nói,
“Cố Ninh Tinh, em nghe cho kỷ đây, mạng của em tôi chưa lấy, nhưng bây giờ tôi dùng em để sinh con cho tôi, nên em hãy nhớ cho rõ chuyện này “
“Dù sao anh cũng không hề tin tôi, coi như tôi trả lại một mạng cho đứa bé là được “
Cố Ninh Tinh nói xong, cô không quan tâm đến anh ta chỉ biết vô í thức không nói một lời nào cả, mà lườm anh ta một cái rồi quay người lại nằm ngang dưới thân anh ta không đối diện mặt với anh ta nữa mà nhắm mắt lại, tùy ý anh ta muốn làm gì thì làm, cô quá mệt mỏi rồi,
Âu Thành Nghiêm túc giận, nhưng lại hứng thú với cơ thể cô, anh ta vẫn là không kiềm chế bản thân mà vẫn ân ái với cô,
Cố Ninh Tinh không ngờ liên tục bị anh ta ân ái hai ngày liền tiếp, giờ cô thật sự quá mệt mỏi rồi,
Thế nhưng dù mệt mỏi nhưng cô vẫn là không thể chịu đựng được những cú thúc ra vào của anh ta, cô nằm dưới giường phải nắm chặt tấm ga giường, mà cắn răng chịu đựng,
Lúc này Âu Thành Nghiêm nằm xuống, ôm lấy thân thể cô từ phía sau, anh ta dịu dàng hôn lên vùng sau cổ cô rồi nói, “Cố Ninh Tinh, em hãy ngoan ngoãn ở cạnh tôi đi, còn về chuyện đứa bé tôi sẽ không nhắc đến “