Đọc truyện Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất – Chương 90: Nói hay không nói cũng là một vấn đề lớn (phần một)
Vừa nhìn cũng đã biết Tổng Giám Đốc là người thích làm việc, có lẽ anh cũng thích những loại phụ nữ mạnh mẽ. Vì vậy trong lòng Quý Tiểu Đông đã âm thầm có mục tiêu, cô hi vọng mình làm việc có thành tích tốt để có thể đạt được chức vụ cao hơn giống như quản lý Dương có thể đến phòng họp để được gặp mặt Tổng Giám đốc.
Vào cuối mỗi tháng, tất cả các ban sẽ đến họp để báo cáo về tình hình hoạt động của tháng trước, mà tổng giám đốc sẽ đích thân hỏi từng người về việc này. Tất nhiên tháng này cũng không ngoại lệ.
Sáng sớm, Hoàng Phủ Chính tới phòng làm việc của mình để bắt đầu công việc.
Thư ký riêng của anh họ Cung, thoạt nhìn là một người đàn ông rất trầm ổn, lanh lợi, thông minh.
Thư ký Cung lễ phép chào hỏi nói: “Chào buổi sáng, Tổng Giám đốc.”
“Chào buổi sáng. Hôm nay chúng ta có những công việc gì?”
“Hôm nay sẽ là ngày tổng kết tình hình của tất cả các bộ phận trong tháng trước nhưng vẫn còn thiếu bộ phận hành chính. Vậy trước tiên tôi đưa bản báo cáo của bộ phận khác cho anh, sau đó tôi sẽ gọi điện thoại hối thúc bộ phận hành chính nộp bản báo cáo.”
“Quản lý Dương thuộc bộ phận hành chính bị bệnh nên xin nghỉ phép ba ngày. Như vậy đi, cậu thông báo cho Quý Tiểu Đông thuộc phòng hành chính đem bảng báo cáo lên cho tôi là được.”
“Dạ, tôi lập tức làm ngay.”
Sau khi nhận được thông báo, tổ trưởng Lưu nghiêng đầu nhìn Quý Tiểu Đông nói: “Tiểu Quý, em đi với chị.”
“Dạ, được.”
Tổ trưởng Lưu cầm chìa khóa và đi ra ngoài, vừa đi tới phòng quản lý, cô vừa giải thích: “Tổng Giám Đốc nói em đem bản báo cáo tổng kết tình hình tháng trước lên cho anh ta.”
Quý Tiểu Đông sửng sốt, mở to hai mắt và chớp mắt vài cái, sau đó cô cũng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái lúc đầu của mình.
“Em đang khẩn trương đúng không?”
“Em không cảm thấy khẩn trương, chỉ là đưa bản báo cáo choTổng giám đốc thôi mà.”
“Lúc trước em rất nhát gan, sợ phiền phức mà sao bây giờ lại tỏ ra không sợ rồi hả?”
“Bởi vì giờ đây em cảm thấy Tổng Giám đốc….. cũng không đáng sợ.” Nhưng bốn từ “cũng không đáng sợ” ở phía sau đã được cô kịp thời ngậm miệng không phát ra thành lời, vì nếu cô nói ra thì có thể cô sẽ phải giải thích với tổ trưởng Lưu.
Tổ trưởng Lưu nghi ngờ nhìn cô. Chuyện Tổng giám đốc tự nhiên sai Quý Tiểu Đông đưa tài liệu lên cho anh ta đã làm cho người ta cảm thấy bất ngờ rồi, mà bây giờ nhìn thái độ của Quý Tiểu Đông lại như thế, có lẽ hai người đã xảy ra chuyện gì rồi chăng?
Thừa dịp tổ trưởng Lưu còn đang suy nghĩ chưa mở miệng hỏi mình, Quý Tiểu Đông cũng không muốn tổ trưởng Lưu nghi ngờ nên không thể làm gì khác hơn là trả lời câu hỏi của tổ trưởng Lưu: “Anh ấy cảm thấy việc nhỏ như vậy cũng không muốn làm phiền chị nên giao cho em đó thôi.”
“Làm sao Tổng Giám đốc biết em được? Công ty chúng ta có rất nhiều nhân viên như vậy thì sao anh ta lại chỉ nhớ mỗi mình em?”
“Anh ấy muốn biết em cũng dễ dàng thôi mà vì em và anh ấy có cùng ngày tháng năm sinh. Hôm sinh nhật anh ấy, em lại die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. còn bị hiểu lầm rằng muốn tặng hoa cho anh ấy nữa. Vì vậy anh ấy mà không biết em mới là chuyện lạ.”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
“Dĩ nhiên. Nếu không chị cho rằng em và anh ấy sẽ có tình cảm gì sao?”
Lúc đó tổ trưởng Lưu đã tìm được tài liệu để trên bàn của quản lý Dương. Cô cầm lên và xem qua một lượt, sau khi xác nhận mọi thứ đã ổn thì cô mới đưa cho Quý Tiểu Đông nói: “Có tình cảm hay không thì chị không biết nhưng bây giờ anh ấy sai em đi làm việc này. Đây là tài liệu của phòng mình, em lập tức đem lên phòng cho anh ta. Phòng làm việc của tổng giám đốc ở lầu hai mươi tám, em chỉ cần đưa nó cho thư ký của anh ta thôi. Em nhớ nhất định không được vào phòng làm việc của anh ta nha.”
“Dạ.”
“Tiểu Quý, em thật sự không có chút sợ hãi nào sao? Cũng không hề bị kích động sao?” Tổ trưởng Lưu có cảm giác biểu hiện của Quý Tiểu Đông có gì đó lạ lùng không thể giải thích được.
Quý Tiểu Đông ngây thơ hỏi: “Sao vậy?”
“Nếu là người khác, họ đã sớm hoan hô kích động, bởi vì đây chính là cơ hội khó có được. Mà lúc này chị thấy em bình tĩnh đến lạ kỳ?”
“Chị quan sát em rất cẩn thận, thật không hổ danh là chị cả của chúng em. Nhưng em thật sự không cảm thấy có cái gì lạ vì ngay đến cả khuôn mặt của anh ấy mà em cũng không nhớ thì sao em lại bị kích động?”
Tổ trưởng Lưu suy nghĩ một chút, cô đồng ý nói: “Điều này cũng đúng. Tiểu Quý, bây giờ em càng ngày càng bình tĩnh, năng lực phân tích cũng thay đổi không ít đấy.”
“Đó cũng là do em theo chị học hỏi, cám ơn tổ trưởng đã chỉ dạy.”
“Tốt lắm, mau đi đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Quý Tiểu Đông ừ một tiếng, ôm lấy tài liệu đi ra ngoài.
Có lẽ bởi vì muốn thăng tiến trong sự nghiệp nên trong khi đứng chờ thang máy, cô mở tài liệu mà quản lý Dương đã chuẩn bị sẵn. Cô chưa từng có cơ hội đọc qua những tài liệu như thế này. Vì thế cô quyết định mình phải học tập nhiều hơn để có thể làm được những bản báo cáo giống như vậy.
Trong thang máy không có một bóng người, Quý Tiểu Đông nhanh chóng xem sơ lược vể bản báo cáo và cuối cùng cô phát hiện một sai lầm nhưng lúc này thang máy đã lên đến tầng hai mươi tám.
Cô cũng không thể ngờ quản lý Dương lại phạm sai lầm nghiêm trọng như thế này.
Cô còn chưa kịp xem tiếp mà cửa thang máy lại tự động đóng lại. Quý Tiểu Đông giật mình nhận ra thì ra là mình quên bước ra khỏi thang máy.
May mắn là lúc đó không có ai cần dùng thang máy, nếu không cô có thể lại đi xuống một chuyến nữa rồi.
Quý Tiểu Đông vội vàng nhấn mở cửa, chờ cửa vừa mở ra cô lập tức bước nhanh ra ngoài. Trên hành lang, cô dừng lại cẩn thận coi lại một lần nữa, quản lý Dương thật sự sai lầm rồi.
Vậy phải làm sao bây giờ? Cô có nên chủ động chỉ ra sai lầm này hay là mặc kệ việc này, muốn ra sao cũng được?
Cô cũng chỉ là một nhân viên bình thường, nếu cô tự ý đi đến báo cho cấp trên thì như vậy có tốt không? Điểm quan trọng là hôm nay quản lý Dương lại không có ở đây. Hiện giờ nếu sửa lỗi cũng không thể nào làm được. Nghĩ lại, chính vì quản lý Dương không có ở đây nên cô mới có cơ hội đọc được tài liệu, vậy có phải ông trời cũng cho cô cơ hội hiếm có này không?
Nếu muốn trở nên mạnh mẽ, thì cô phải nghiêm khắc với bản thân mình, chuyện nào cũng phải hoàn thành một cách tốt đẹp. Vậy nếu thấy lỗi mà khoanh tay đứng nhìn thì đó là tác phong làm việc của một người phụ nữ mạnh mẽ hay sao? Măc dù cô không phải người phụ nữ mạnh mẽ nhưng bây giờ cô đang cố gắng học tập để mình giỏi hơn, mạnh hơn thì cô phải chỉ ra những lỗi lầm này.
Nhưng quản lý Dương có danh hiệu là Nữ Ma Đầu, nếu như cô ấy biết mình xen vào việc của người khác lại còn cố tình chỉ ra lỗi sai với tổng giám đốc thì cô chắc chắn cô ta sẽ không tha cho mình. Cô chỉ là một nhân viên quèn, không quyền thế thì làm sao chống lại cô ta nổi đây?
Quý Tiểu Đông bối rối, đi tới đi lui trong thang máy. Cô suy đi nghĩ lại, cuối cùng nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra quyết định vững chắc mình nên làm gì trong tình huống này.