Đọc truyện Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất – Chương 60: Hỏi dò
Sau khi hai người dùng cơm xong, Lương Thu lại đề nghị đến công viên Nhân Dân tản bộ,
điều này cũng hợp ý của Quý Tiểu Đông. Tuy bây giờ là mùa đông, nhưng
hôm nay thời tiết khá tốt, nhân cơ hội này cô cũng muốn tắm nắng.
Thông qua lần hẹn hò này, Lương Thu cũng muốn tiến thêm một bước để hiểu rõ
Quý Tiểu Đông. Có lẽ cô cũng không yểu điệu, ngây thơ như lần đầu tiên
anh gặp, có lúc nhìn cô giống như một đàn chị. Tuy không có uy lực áp
bức người khác, nhưng cũng làm người khác phải nể sợ. nhìn cô mảnh
khảnh, yếu ớt nhưng cũng không dám đối đầu với cô.
Còn Quý Tiểu
Đông cảm thấy mình đi chuyến này thật không uổng, ít nhất Lương Thu cũng còn lễ độ với cô một chút. Giữa thành phố xa lạ này, việc đi riêng cùng một người khác phái như thế này quả là một chuyện mạo hiểm.
“Tiểu Lương, anh nói anh học thể dục. Vậy khi còn ngồi ở ghế nhà trường, mỗi ngày anh phải tập luyện thật vất vả đúng không?”
“Đúng vậy, bài tập mỗi ngày của tụi anh chính là luyện tập trên sân. Bởi vì
lý thuyết cũng không thể bằng thực hành. Nói chính xác hơn, bọn anh
giống như những quân nhân, phần lớn là phải tập thể dục trên sân.”
Nghe xong, đột nhiên Quý Tiểu Đông nghĩ ngay đến một người mà cô nghe nói đã từng đi lính. Không ai khác chính là Hoàng Phủ Chính.
“Đúng rồi, em nghe nói Tổng Giám đốc của chúng ta cũng đã từng đi lính, chẳng lẽ anh ấy không học đại học?”
“Thật ra, anh chỉ vào sớm hơn em một tháng thôi, nên vấn đề này anh cũng
không rõ lắm. Trước kia, anh cũng không quan tâm việc này, nhưng giờ suy nghĩ một chút, mới thấy rằng dù sao tập đoàn Thái Tử không phải do anh
ta sáng lập, mà nhà anh ta rất giàu có cũng không cần phải học làm gì.
Tóm lại, tập đoàn Thái Tử tương lai sẽ là của anh ta.”
“Nghe lời anh nói, xem ra anh cũng không thích con nhà giàu có.”
Lương Thu thản nhiên đáp: “Anh chỉ giải thích cho em thôi, ý anh nói là hạng
người giàu có không làm việc ngồi ăn núi lở thôi, chứ Tổng Giám đốc cũng không phải là hạng người như vậy. Anh ấy không giống người khác. Mặc dù rất lạnh lùng, tàn khốc nhưng cả bộ phận bảo vệ, ai cũng thích anh ta.”
“Ví dụ?”
“Em có thấy tổng giám đốc nào đi theo nhân viên bảo vệ hỏi thăm họ chưa?
Không có chứ gì. Nhưng tổng giám đốc của chúng ta lại chào hỏi nhân viên bảo vệ. Mỗi lần vào công ty, anh ấy đều gật đầu chào. Anh dám khẳng
định nhân viên bảo vệ ở nơi khác sẽ không có sự may mắn như vậy.”
Sau khi nghe xong, Quý Tiểu Đông không nói gì, lại hỏi: “Vậy anh chưa từng
thấy qua anh ta tức giận à? Ví dụ như tức giận hoặc mắng chửi cấp dưới.”
“Chưa, anh chưa từng thấy anh ấy nổi giận. Anh nghe người khác nói rằng khi
anh ta cảm thấy khó chịu thì chỉ cau mày, sắc mặt có chút gượng gạo mà
thôi, chứ chưa thấy anh ấy mắng chửi ai bao giờ.”
“Vậy xem ra
anh ấy thật tốt…, hi vọng anh ấy vĩnh viễn như thế để nhân viên như
chúng ta đỡ khổ. À, em cũng hơi mệt, chúng ta đến chỗ kia nghỉ một lát
đi.”
“Được, chúng ta nghỉ ngơi trước.”
Sau cuộc hẹn, Quý Tiểu Đông cũng chủ động cáo từ ra về.
Kể từ lúc đó, Lương Thu bắt đầu qua lại với Quý Tiểu Đông nhiều hơn. Mặc
dù Quý Tiểu Đông cũng từ chối nhiều lần, nhưng anh ta cứ luôn điện thoại hoặc nhắn tin hỏi thăm. Dần dần Quý Tiểu Đông cũng quen dần với sự có mặt của anh ta.