Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 42: Chúc mừng lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập công ty : Mặc cho số phận định đoạt


Đọc truyện Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất – Chương 42: Chúc mừng lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập công ty : Mặc cho số phận định đoạt

Truyện chỉ được đăng tại

Nếu như cô đồng ý cách thức này thì cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ bỏ qua giải nhì. Dù sao số tiền này cũng bằng số tiền mà cô làm việc suốt một năm. Đối với một người nghèo khó như Quý Tiểu Đông thì số tiền kia cũng là một khoản không nhỏ.

Nếu như là người khác, cô còn chấp nhận thối lui để nhường giải thưởng, nhưng quản lý dương là một người xấu, lại là người luôn khinh thường cô, tại sao cô phải nhường nhịn cô ta chứ? Nếu sự cạnh tranh lần này có làm mất hòa khí với cô ta, Quý Tiểu Đông cũng tự nguyện xin từ chức. Dù sao số tiền này cũng đủ nuôi sống một khoảng thời gian rồi.

Nghĩ vậy, Quý Tiểu Đông muốn phản bác ý kiến kia, nhưng cô vẫn không muốn thẳng thắn từ chối mà quyết định dùng phương pháp nói tránh, khéo léo từ chối: “Cách này không được đâu, tôi chưa quen biết ai lại hay nói ngọng khi đứng trước mặt mọi người.”

Hoàng Phủ cũng muốn phản đối cách làm này, vì điều này rõ ràng là đang giúp Dương Mỹ Lệ. Mặc dù anh quen biết khá thân với quản lý Dương, mà lại không ưa Quý tiểu Đông đã có lần vô tình mạo phạm anh, nhưng điều này không có nghĩa là anh không công tư phân minh. Anh đang suy nghĩ để tìm ra hướng giải quyết tốt nhất.


Lúc này, có một nhân viên nữ thầm mến Hoàng Phủ đã lâu đề nghị: “Hay là thế này đi, Tổng Giám Đốc hãy nói ra ngày tháng năm sinh của anh. Nếu người nào cận ngày sinh nhật của anh thì người đó thắng.”

Lời cô vừa nói khiến người chủ trì có chút kinh ngạc, ông vội vã thầm thì với Hoàng Phủ: “Thưa Tổng Giám Đốc, ngài có muốn giữ bí mật đời tư của ngài hay không?”

Sao Hoàng Phủ lại không biết cô gái kia đang phải lòng mình đây? Nhưng trong tình huống này, nếu như vẫn chưa tìm ra cách giải quyết, chỉ sợ buổi tiệc tối nay cũng không thể kết thúc được. Nghĩ vậy, anh đành chấp nhận hy sinh bản thân, gật đầu đồng ý cách cô gái kia nói.

Dưới khán đài các nhân viên cũng đang háo hức bàn luận sôi nổi.

Trong lòng quản lý Dương trầm xuống. Mối quan hệ của cô và anh ta khá thân, nhưng cô lại quên mất ngày sinh nhật của anh rồi. Bây giờ cô nên đồng ý hay không về lời đề nghị của cô gái kia?


Lúc này, người chủ trì lại lên tiếng: “Dương Mỹ Lê, Quý Tiểu Đông, hai người có đồng ý cách này hay không?”

Quý Tiểu Đông biết, bây giờ dù cô không đồng ý cũng vô ích. Chuyện này phải được giải quyết ổn thỏa thôi, mà cách này có lẽ là cách hay nhất và công bằng nhất rồi. Cô vốn không biết sinh nhật của Tổng Giám Đốc là ngày nào. Nếu như cô may mắn thì giải thưởng sẽ là của cô, còn nếu không may, cô cũng không nuối tiếc gì nữa. Tất cả là ý trời.

Vì vậy cô lớn tiếng đáp lại nói: “Tôi đồng ý.”

Ánh mắt của mọi người lại tập trung nhìn quản lý Dương, mà cô ta cảm thấy cách này cũng không làm cô thua thiệt, vì vậy cô ta cũng đáp: “Tôi cũng đồng ý.”

“Vậy thì tốt quá, để phòng ngừa gian lận, giờ xin mởi hai cô bước lên khán đài. Tổng Giám Đốc và hai cô sẽ viết ngày tháng năm sinh ra một tờ giấy và đưa cho tôi.”

Quý Tiểu Đông và quản lý Dương cùng bước lên khán đài. Tất cả mọi người chứng kiến đều cảm thấy cực kỳ kinh hãi. Mặc dù nói ra ngày sinh của mình là điều bình thường nhưng đó cũng tùy thuộc vào số mệnh.

Khi ba người viết xong ngày sinh của mình vào một tờ giấy, người chủ trì lại bắt đầu nói: “Mọi người nghe đây, Dương Mỹ Lệ sinh năm 1981, Quý Tiểu Đông sinh năm là 1982, mà Tổng Giám Đốc sinh năm là ——”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.