Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 4: Em thầm mến anh ta phải không?


Đọc truyện Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất – Chương 4: Em thầm mến anh ta phải không?

Ngoại trừ Dương chủ
quản, còn lại tất cả các đồng nghiệp của bộ phận hành chính cũng không
tan ca, rời khỏi công ty, mà tụ lại một chỗ, đầu chụm vào nhau tranh
nhau đọc tư liệu của đồng nghiệp mới.

Cũng không biết người nào
đụng phải trán của mình, Lưu tổ trưởng vừa che cái trán của mình vừa
thật nhanh thu hồi tài liệu trong tay, giả vờ tức giận nói: “Mọi người
không cần tò mò như vậy chứ? Ngày mai là các em có thể nhìn thấy vị đồng nghiệp mới này rồi.”

“Tổ trưởng, chính chị cũng rất hiếu kỳ mà?
Chúng em đều muốn biết diện mạo cũng như năng lực của vị đồng nghiệp mới này như thế nào, nếu không làm sao lọt vào mắt của Nữ Ma Đầu đây?”

“Được rồi được rồi! Các em không cần bao quanh ở đây nữa, để chị đọc cho các em nghe, các em mau trở lại chỗ ngồi của mình đi.”


Mọi người tuân theo lời tổ trưởng, rối rít trở về chỗ ngồi của mình, Lưu tổ trưởng bắt đầu nghiêm túc đọc to tư liệu cá nhân cũng như bảng lý lịch
của Quý Tiểu Đông.

Sau khi nghe xong, có một đồng nghiệp có phản
ứng tương đối nhanh mở miệng nói trước: “Năng lực của vị đồng nghiệp này rất bình thường nha, lại không thấy có bằng cấp gì chứng minh, vậy cô
ta làm sao có thể vào công ty này được? Chẳng lẽ cô ta có diện mạo rất
xinh đẹp?”

“Xinh đẹp cái đầu nhà ngươi ấy. Làm sao nữ ma đầu lại
đồng ý tuyển một mỹ nữ xinh đẹp vào công ty này đây? Cô ta sợ nhất chính là người có hình dáng cùng dung mạo xinh đẹp hơn cô ta, chính là cô ta
sợ người ta sẽ tranh giành A Chính với cô ta, chứ còn sao nữa.”

“Tiểu Đặng, em phải giống như nữ ma đầu gọi là tổng giám đốc A Chính, cẩn
thận đấy, nếu em bị người khác nghe được thì em cũng không xong đâu đó. A —— đúng rồi, hay là em thầm mến anh ta? Nếu không sao có thể gọi là A
Chính A Chính, buồn nôn chết được.” Lưu tổ trưởng giống như đã phát hiện bí mật gì kinh thiên động địa, dương dương đắc ý hỏi.

“Hừ! Em thầm mến anh ấy thì thế nào? Chẳng lẽ không ai trong các đồng nghiệp ở đây không thầm mến anh ấy như em sao?”

Lưu tổ trưởng vội vàng giơ tay lên tỏ vẻ sự trong sạch của mình: “Chị trước thanh minh rằng chị không có.”

“Tổ trưởng, không tính tổ trưởng…, tổ trưởng đã là một người mẹ, em muốn
nói là những phụ nữ chưa kết hôn trong phòng làm việc này.”

“Vậy để chị hỏi những người khác một chút, Tiểu Long, em có thích Tổng Giám đốc không?”


“A! Trong phòng làm việc nhiều người như vậy, chị làm gì hỏi em kỹ càng như thế?”

Lưu tổ trưởng tiếp tục hỏi người khác: “Này Tiểu Trần, em thì sao?”

“Cái này, chị hỏi người khác đi, đáp án của mọi người là gì thì đáp án của em chính là vậy.”

“Tiểu Nguyễn!”

“Em….em……”

Đồng nghiệp họ Đặng tràn đầy tự tin nói: “Tổ trưởng, chị đừng hỏi nữa, chị
xem khuôn mặt ai cũng ửng hồng như hoa đào rồi, nhìn bộ dạng nhộn nhạo, e thẹn của bọn họ, chẳng lẽ đáp án không phải là đã rõ ràng sao? Em biết
thật ra mọi người cũng giống em, chỉ là em dũng cảm, dám thừa nhận
thôi.”

“Tốt lắm, em…., còn có các em, từng đứa một chớ có si tâm
vọng tưởng, mặc dù trong công ty, mỹ nữ của bộ phận hành chính có được
sự chú ý cao nhất nhưng không có nghĩa là Tổng giám đốc sẽ yêu thích

những bình hoa xinh đẹp, các em hãy tập trung làm việc cho giỏi đi, làm
vậy không chừng Tổng giám đốc sẽ để ý đến các em đó.”

“Chúng em
là hạng người gì mà chị không rõ sao? Dù chị giao phó nhiệm vụ gì, bất
luận nó gian khổ đến đâu, chúng em đều không phải thắng lợi hoàn thành
đó sao? Chỉ là, hừ, lần nào cũng luôn bị Nữ Ma Đầu cướp đi tất cả công
lao, như vậy bảo sao chúng em có thể cố gắng làm việc được đây?”

Lưu tổ trưởng vừa lấy tay gõ bàn vừa tức giận bất bình đáp lại: “Chị biết các em chịu uất ức, không phải chị cũng đang
chịu uất ức với các em đó sao? Các em cho là chị sợ Nữ Ma Đầu đó sao?
Nếu không phải là vì ba của cô ta, thì chị đã sớm thảo ra một lá thư để
cho các em cùng chị ký kết và nộp cho Tổng giám đốc để cô ta không còn
đắc ý gì nữa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.