Đọc truyện Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất – Chương 24: Làm sao chị biết?
“Em không sao, chị mau đuổi theo tên cướp kia, hắn chỉ mới vừa chạy thôi .”
“Không phải, em lầm rồi, người em mới vừa ngăn cản chính là người tốt, anh ta giúp chị đuổi theo tên cướp .”
Quý Tiểu Đông trợn mắt há mồm như không tin, cô vội vàng hỏi: “Làm sao chị biết?”
“Chị chính là người bị cướp, người đàn ông tóc dài chạy trước mới là tên cướp, còn người mặc âu phục phía sau, là người bị em cản lại đó, chính là người giúp chị một tay.”
“Em—— việc này ——em ——” Quý Tiểu Đông ú ớ cả nửa ngày mà không nói được câu nào hoàn chỉnh. Cô vốn thấy chuyện bất bình, muốn ra tay giúp đỡ. Kết quả lại như một đứa ngốc. Tâm tình cô đang vui vẻ bỗng nhiên suy sụp như một người đang đứng trên bờ bỗng nhiên rơi xuống đáy vực sâu.
“Dù thế nào, chị vẫn muốn cám ơn em. Đúng rồi, em có mang điện thoại di động không? Em có thể cho chị mượn gọi điện báo cảnh sát hay không?”
“Dĩ nhiên có thể.”
Quý Tiểu Đông lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, phát hiện hình như mình đang bị thương ở khuỷu tay bên phải, có lẽ là lúc ngã xuống đất. Cô hít một hơi thật sâu, cố nén đau đớn tìm điện thoại di động đưa cho người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia ấp úng báo cảnh sát. Khi được hỏi vị trí cụ thể của hiện trường phát hiện vụ án thì cô ta đột nhiên cứng họng nói: “Nơi này là —— là đường gì đây? Tôi không biết nơi này là đường gì, nó là con đường phía sau bệnh viện nhân dân.”
Quý Tiểu Đông biết cô ấy không quen thuộc nơi này. Vì vậy cô đưa tay ý bảo cô ấy đưa di động cho cô. Sau khi nối máy với cảnh sát, cô nói : “Xin chào, nơi này là bệnh viện nhân dân Tây Lộ, đường Triêu Dương. Tên cướp đã chạy trốn theo hướng đường Triêu Dương.”
“Cám ơn cô, vậy hiện trường có ai bị thương hay không?”
“Không có.”
“Vậy được rồi, các cô đứng đó chờ một chút, chúng tôi lập tức phái người đến đó.”
Quý Tiểu Đông vừa báo cảnh sát xong thì nhìn thấy mấy người đi đường cũng đang đuổi theo tên cướp. Nhưng giờ cùi chỏ tay cô đang bị thương, nếu như cô tiếp tục đuổi theo, chỉ e không được việc gì, chi bằng ngồi ở đây đợi cảnh sát tới giải quyết thì tốt hơn.
Người phụ nữ kia đỡ cô ngồi xuống nền đất thuộc khu vực xanh hoá (ý là khu đất được trồng cây xanh, làm đẹp) tiếp đó, lại hỏi cô: “Em thật không bị thương sao? Mới vừa rồi chị thấy em ngã xuống đất rồi mà.”
Quý Tiểu Đông thấy cùi chỏ mình bị thương không nghiêm trọng lắm, quá lắm chỉ sưng đỏ một chút thôi. Cô không muốn người khác lo lắng, nên quyết định giấu kín: “Thật sự em không sao, lúc ngã xuống có người đàn ông kia ở phía dưới, còn em nằm ở phía trên, nên chắc anh ta đau nhiều hơn em.”
“A, vậy thì tốt.”
“Đúng rồi, chuyện gì xảy ra lúc nãy? Tiền của chị bị hắn cướp rồi sao?”
Nước mắt người phụ nữ kia đột nhiên rơi xuống, cô nghẹn ngào trả lời: “Con trai chị có bệnh tim bẩm sinh, mấy ngày trước chị dẫn nó đến bệnh viện nhân dân khám bệnh. Bác sĩ hẹn ba ngày sau làm phẫu thuật. Chiều nay chị cũng xài hết tiền rồi, định đi ra ngân hàng China rút mấy trăm đồng xài đỡ. Không ngờ, khi chị mới vừa rút được tiền, thừa dịp không ai bên cạnh, tên cướp lấy dao chỉa vào chị, uy hiếp chị đưa hắn năm trăm đồng, sau đó hắn cũng uy hiếp chị đưa hai vạn đồng mà chị dùng để phẫu thuật cho con chị cho hắn. “