Đọc truyện Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất – Chương 22: Tên xấu xa kia, đứng lại
“Ở nơi rắn độc như thế này cũng không tệ. Ngoài kia, có rất nhiều tên muốn làm cướp cũng còn chưa được mà. Hơn nữa, con đi nơi khác, con tưởng mình có thể mạnh mẽ sao? Dù gì cũng là con gái, có cuộc sống ổn định vẫn là tốt nhất.”
“Mẹ, con không muốn nói đến chuyện này nên mẹ con mình cũng đừng nhắc đến nó nữa. À, chị con có gọi điện thoại về hay không? Chị con có thường xuyên về nhà thăm mẹ không?”
“Chị con thật may mắn vì được gả vào nơi tốt. Nó cũng sống gần đây nên đến thăm mẹ mỗi ngày. Nếu con muốn trò chuyện với nó thì hãy gọi điện thoại cho nó đi.”
Hai mẹ con trò chuyện với nhau một lát, chỉ kể đơn giản về những chuyện vụn vặt xảy ra trong nhà. Cho đến khi mẹ của Quý Tiểu Đông chủ động cúp điện thoại trước thì cuộc nói chuyện này mới kết thúc.
Quý Tiểu Đông vốn sống ở một thị trấn nhỏ gần biển. Lúc trước nơi này giải phóng đường nên cũng phát triển. Thương thuyền (ý là những chiếc thuyền có chở hàng hoá với mục đích buôn bán, thương mại) đi lại nhiều vô số. Sau đó nhà nước lại phát triển đến đường bộ, những tuyến đường sắt ngày càng lớn mạnh nên đường thuỷ dần dần không còn chiếm ưu thế. Từ đó về sau, nó ngày càng xuống dốc. Cuối cùng, nó biến thành một vùng ngoại ô xa xôi, nói đúng hơn là một thị trấn xuống cấp.
Quý Tiểu Đông được sinh ra trong một gia đình giáo sư. Cha cô là giáo viên cấp tiểu học nhưng không may mắc bệnh ung thư mà qua đời. Quý Tiểu Đông còn có một người chị và một anh trai cũng đều là giáo viên ở trường trung học nơi đó. Còn có mẹ của Quý Tiểu Đông là nội trợ trong nhà, bà trồng rau dưa và trái cây để tự mình sống qua ngày. Đó cũng coi như là những việc làm hàng ngày của bà rồi.
Từ nhỏ, Quý Tiểu Đông bị dụ dỗ rằng sau này lớn lên cũng nên làm giáo viên, có như vậy, cô mới có thể giúp đỡ người nhà của mình. Nhưng cô luôn mơ ước mình có thể rời khỏi thị trấn này một lần. Vì vậy, sau khi tốt nghiệp đại học, đầu tiên cô còn cố gắng tìm việc làm và làm việc được mấy năm. Sau đó, cô bị những thành phố lớn với những phương tiện đại chúng tiên tiến thu hút cộng thêm việc đang bất mãn các vị lãnh đạo lạm dụng chức quyền mà bắt ép làm việc này việc kia nên cô dứt khoát từ chức, một mình đến thành phố lớn này tìm việc làm.
Cô đến thành phố này và nộp đơn xin việc vào mấy công ty lớn trong đó có tập đoàn Thái Tử. May mắn thay, cô được nhận vào làm. Tập đoàn Thái Tử vốn nổi tiếng từ rất lâu rồi. Đồng nghiệp cũng rất hoà nhã, vui vẻ nên cô quyết định sẽ làm việc ở nơi này thật tốt. Cô tin rằng mình nhất định sẽ yêu thành phố xa lạ này và cũng sẽ xem công ty này như ngôi nhà thứ hai của mình.
Quý Tiểu Đông định cất điện thoại vào trong chiếc ba lô nhỏ của mình, nhưng cô chưa kịp kéo khóa lên thì nghe được giọng kêu cứu của một cô gái cùng tiếng khóc nức nở ở lối đi bộ phía trước truyền tới : “Ăn cướp. Bớ người ta cướp.”
Quý Tiểu Đông ngẩng đầu lên. Chỉ cách khoảng một trăm mét, một cô gái tóc tai bù xù đang chạy theo một người đàn ông cao lớn. Die nd da nl e q uu ydo n Thoạt nhìn dáng dấp này chính là một tên cướp không hơn không kém.
Lúc này giọng của cô gái kia nức nở van xin: “Đó là tiền để chữa bệnh cho con trai tôi, anh không được lấy.”
Lòng Quý Tiểu Đông đang hồi hộp, lập tức cô cảm thấy đau xót. Thì ra một tên lưu manh muốn cướp tiền của một người mẹ dành để chữa bệnh cho con. Nếu không may bị cướp hết tiền, con của cô ta sẽ không được chữa trị kịp thời, thậm chí có thể chết.
Nghĩ vậy, lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy mà Quý Tiểu Đông không sợ. đợi đến lúc cô gái kia đuổi theo gần tới tên cướp, cô dũng cảm đứng giữa, giang hai cánh tay ngăn cản tên cướp đang chạy tới, miệng cô hét lớn, cảnh cáo nói: “Đứng lại! Tên xấu xa kia!”