Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 150: Ăn cắp tác phẩm (phần bốn)


Đọc truyện Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất – Chương 150: Ăn cắp tác phẩm (phần bốn)

Edit: Sóc Là Ta – 

“Thế nhưng hiện tại anh còn đang bận, chờ lát nữa trở về, em sẽ giải thích cặn kẽ với anh. Còn bây giờ anh nghe người trong cuộc giải thích trước có được hay không?”

“Nếu em kiên trì như vậy, vậy anh sẽ nghe lời em sắp xếp.”

Nếu như bình thường, Quý Tiểu Đông đã sớm bước tới lên ôm Hoàng Phủ Chính hoặc là hôn môi nói cảm ơn. Thế nhưng ở tình huống trước mắt này, cô không còn tâm tình làm nũng nữa mà cô chỉ chân thành khom người chào, đồng thời trong miệng còn vang lên: “Cảm ơn anh, lão đại.”

“Vậy người trong cuộc ở đâu?”

“Anh về phòng làm việc chờ, em lập tức gọi các cô ấy tới.”

Hoàng Phủ Chính chỉ nhún vai, làm dáng vẻ không có gì quan trọng, nhàn nhạt nói: “OK.”


Quý Tiểu Đông gọi điện thoại thông báo với tổ trưởng Lưu dẫn theo Tiểu Trần và Tiểu Nguyễn đi tới văn phòng tổng giám đốc. Mà khi đến văn phòng làm việc của tổng giám đốc thì cũng vừa lúc thư ký Cung đi tới, cầm tập văn kiện vừa mới được in ra bước vào phòng. Tổ trưởng Lưu cũng đã rõ vì sao Hoàng Phủ Chính muốn làm một hệ thống báo cáo chi tiết như thế này. Sắc mặt Hoàng Phủ Chính rõ ràng thay đổi, trên mặt căng thẳng giống như đang cực lực nhẫn nại kiềm chế cơn giận của chính mình.

“Tôi hi vọng lời các cô nói tất thảy đều là thật sự, tôi không muốn nhìn thấy các đồng sự bởi vì ân oán cá nhân mà trả thù lẫn nhau.” Hoàng Phủ Chính không hiểu ra sao ngồi sửng sốt một chút, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,chỉ phán một câu tương tự như khuyên lơn nhưng Quý Tiểu Đông lại mơ hồ cảm thấy có chút không thoải mái.

Trả thù? Ai trả thù ai? Lẽ nào tất cả những thứ này sẽ là do mình thông đồng với các đồng nghiệp cố ý vu tội Dương Mỹ Lệ sao?

Vì chỉ nghĩ đến việc quan trọng nên dường như cô đã quên rằng những việc làm của mình sẽ khiến người khác sinh lòng nghi kỵ. Cô không nhanh không chậm có thể tỉnh táo nói: “Ai đúng ai sai, em tin sau khi điều tra thì sự thật sẽ rõ ràng. Nếu các đồng nghiệp đã cố ý dám liều lĩnh đắc tội với lãnh đạo vì tính chân thực thì em cũng càng không có lý do gì lùi bước. Tổng giám đốc, xin anh dẫn theo bọn họ đến tìm Dương Mỹ Lệ để chất vấn. Đây là những tài liệu đi kèm, bọn họ đã tìm đầy đủ rồi. Người trình bày những phương án kia đều dưới tên Dương Mỹ Lệ, em cũng rất muốn biết cô ấy có cách gì có thể chứng minh rằng những phương án kia chính là bản thân cô ấy nghĩ ra được.”

“Hiện tại là do các cô chủ động tìm tới cửa, bởi vậy chứng cứ đương nhiên là do các cô tìm tới. Vì tôi cũng đã từng nghe Quý Tiểu Đông nói mà chứng cứ của các cô cũng khá xác thực và đầy đủ nên tôi sẽ đi theo các cô một chuyến. Thế nhưng đầu tiên tôi muốn nói rõ hai điểm: Một là tôi sẽ không đứng về bất kỳ bên nào, vì vậy có khả năng tôi không giúp được các cô bất cứ điều gì; thứ hai, mặc kệ đáp án là gì, nếu không có sự đồng ý của tôi thì bất kỳ người nào cũng không được tiết lộ chuyện này ra ngoài.”

“Đã rõ rồi ạ.”

“Vậy chúng ta đi.”

Hoàng Phủ Chính tiên phong bước ra ngoài trước, một nhóm năm người mênh mông cuồn cuộn hướng về phòng quản lý bộ phận hành chính.

Dương Mỹ Lệ nhìn thấy Hoàng Phủ Chính dẫn theo một đám người xông xông bước đến thì giật mình đứng lên, cũng rất nhanh nhận ra chuyện mình ăn cắp tác phẩm của người khác bị bại lộ thì cô tỏ vẻ không thoải mái, ôm bụng nói: “Tổng giám đốc, anh đến rồi à? Thực sự là không tiện, ngày hôm nay em có chút không thoải mái, muốn xin nghỉ một hồi.”

“Em làm sao?”

“Em đau bụng, có khả năng là buổi trưa ăn thứ gì không sạch sẽ.”

“Có chuyện này chúng tôi muốn hỏi em, sẽ không làm lỡ nhiều thời gian, mấy phút là được rồi.”


“Nhưng hiện tại em thật sự rất khó chịu, muốn lập tức đến bệnh viện.”

Quý Tiểu Đông nhìn thấy bộ dáng hai người thật giống như đang tập Thái Cực quyền, bộ dáng thương lượng không nhanh không chậm, cô không nhịn được xen vào nói: “Xin lỗi, quản lý Dương, chuyện này đối với chúng tôi rất quan trọng, cũng rất gấp. Nếu như chị thật sự không thoải mái thì tôi và mấy vị đồng nghiệp ở bộ phận hành chính muốn cùng chị đi bệnh viện kiểm tra, chờ khi chị khoẻ thì lại trở về nói chuyện tiếp. Chị thấy vậy được không?”

“Cô là gì mà dám nói vậy với tôi? Cô ỷ mình lên làm thư ký tổng giám đốc thì ngon sao? Tôi cho cô biết, đừng có ở đây ép tôi, nếu như năm đó không phải tôi có lòng từ bi đồng ý tuyển dụng cô vào công ty thì hiện tại không biết cô còn lang thang ở đâu nữa đấy. Đừng tưởng rằng bay lên đầu cành cây liền có thể làm Phượng Hoàng, cô làm gì thì tự mình rõ nhất.”

“Em là gì thì cũng không quan hệ gì đến chị, nếu như chị có thể kiên trì thì tốt nhất nên phối hợp với chúng tôi một lúc.”

Nhìn thấy mình đã không thể nào tránh né, Dương Mỹ Lệ lộ ra vẻ mặt lợn chết không sợ bỏng nước sôi, cô lại ngồi trở lại chỗ ngồi của mình khinh bỉ nói: “Được rồi, các người muốn hỏi gì?”

Quý Tiểu Đông bước lên cầm tập văn kiện trong tay đặt trên bàn cô ta, lại nhìn thẳng vào ánh mắt cô ta nói: “Đây là bản tổng kết công tác mà cô đã từng trình bày qua, bên trong còn có ba phương án mà tác giả thực chất chính là các đồng nghiệp này đây. Vì thế, ngày hôm nay chúng tôi đến đây để hỏi quản lý Dương có biết chuyện này hay không?”

“Thật tẻ nhạt! Những phương án này rõ ràng đều là do chính tôi nhọc nhằn khổ sở nghĩ ra được, các người muốn cướp cũng không cần phải đoàn kết như vậy chứ? Bắt nạt tôi ít người sao?”

“Chúng tôi đúng là rất đoàn kết nhưng chúng tôi không có bắt nạt ai. Được rồi, chúng ta trở lại chuyện chính đi. Tổng giám đốc, tôi để ba đồng nghiệp lần lượt trình bày những phương án do họ làm, sau đó anh sẽ xem có phải rất giống với phương án với bản tổng kết hay không?”

“Bắt đầu đi.” Hoàng Phủ Chính nhận tài liệu, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu đối chiếu phương án.


Do tổ trưởng Lưu là người đầu tiên trình bày, nên ba người đồng nghiệp còn lại cũng thoải mái tự tin khi trình bày phương án của mình. Hoàng Phủ Chính chỉ lắng nghe và lật xem, lông mày càng ngày càng nhăn chặt.

Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Mỹ Lệ vặn vẹo đến doạ người, cô đột nhiên vỗ bàn đứng dậy thét to: ” Thật ấu trĩ! Điều này có thể chứng minh cái gì? Lẽ nào không phải do các cô ấy nhìn lén trong máy vi tính của tôi mà có thể nhớ hết ra sao? Ôi, tôi cũng có thể phỏng đoán rằng chính Quý Tiểu Đông cô đã lén lút lấy bản phương án tôi nộp cho tổng giám đốc ra, sau đó gọi bọn họ đến vu oan tôi chứ. Hay là do tôi đã đắc tội với các cô nên các cô thù oán mà không biết xấu hổ đến đây gây hấn với tôi?”

“Những tài liệu này mới được lấy từ phòng tổng giám đốc, nếu như không phải mười mấy phút trước vừa hỏi qua tổng giám đốc thì tôi còn không biết chúng nó nằm ở đâu đấy.”

“Điểm này tôi không phủ nhận, thế nhưng nếu như muốn bày ra một kế hoạch chu toàn thì không biết đây là ý nghĩ nhất thời kích động hay là quyết định tức  thời đây? Ai biết lúc nào cô dùng trộm máy vi tính của tổng giám đốc chứ? À, đúng rồi, hiện tại cô chính là thư ký của tổng giám đốc, mà lúc này tổng giám đốc  giống như nghe lời cô mà đến đây, có phải như vậy hay không nhỉ?”

“Cô đừng nói bậy, tôi không có, những thứ này đều là tôi mới vừa lấy được.”

“Cô diễn chân thực như thế mà, ngay cả một tổng giám đốc luôn luôn anh minh đều bị cô lừa gạt. Thế nào? Cô cũng tốn không ít công lao đấy chứ? Tổng giám đốc, đừng trách em không nhắc nhở anh trước, phụ nữ là họa thủy (kẻ gây tai hoạ), họ đặc biệt có ý đồ khó lường. Em chỉ lo sợ sẽ có một ngày thiên hạ đại loạn thôi.”

Hết chương 150.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.