Đọc truyện Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất – Chương 147: Ăn cắp bản quyền (phần một)
Edit: Sóc Là Ta –
Quý Tiểu Đông đưa tay phải ra kéo cà vạt của Hoàng Phủ Chính xuống, cằm cô cũng hất lên nói một cách uy hiếp: “Anh dám?”
“Không phải anh không dám, mà là anh sẽ không làm. Được rồi, em lo sắp xếp đồ đạc về nhà thôi. Do anh bận họp một chút nên sẽ theo em sau.”
“Còn tới một tháng mà, em cũng nhanh chóng đi đặt vé máy bay.”
Hoàng Phủ Chính cũng đứng lên, anh nhẹ giọng than thở nói: “Mau đi đi. Lúc nãy thư ký Cung đến gặp anh, vì anh ta đi công tác nên tất cả đều bàn giao cho anh. Em xem một chồng tài liệu nằm trên bàn kia kìa, chắc anh phải giải quyết nó trong mấy ngày tới.”
“Đáng tiếc em cũng không hiểu về lĩnh vực kinh doanh cho lắm nếu không sẽ xem giúp anh.”
“Đúng rồi, em có nhớ lần trước em giúp.. quản lý đưa tài liệu tổng kết của bộ phận đến cho anh không? Em còn tìm ra lỗi sai sót của Dương Mỹ Lệ nữa đấy.”
Không đề cập tới chuyện này thì thôi, mà vừa nhắc đến Quý Tiểu Đông chợt cảm thấy sợ hãi, hơn nữa còn có một loại cảm giác bất lực không nói ra được. Cô than thở nói: “Đương nhiên là nhớ, có lẽ cả đời em sẽ không quên được chuyện này. Bởi vì chuyện này mà em bị cô ấy hãm hại, làm hại em phải chịu oan ức trong thời gian dài.”
“Anh biết em chịu nhiều oan ức nhưng anh nghĩ em có thể giúp anh xem tài liệu về bộ phận hành chính. Chắc chắn em xem sẽ hiểu.”
“Nếu em không hiểu thì thế nào? Chỉ có thể giúp anh xem một phần mà thôi, còn những ngành khác em lại không hiểu.”
“Một phần cũng được, chỉ cần có thể cố gắng thì anh không ngại. Ây da, đây là tài liệu của bộ phận hành chính, em cứ từ từ xem.”
“Được rồi, hi vọng lần này không có sai lầm nào. Em cũng không muốn lại bị cô ấy hãm hại.”
Quý Tiểu Đông cầm lấy tài liệu trở lại chỗ ngồi của mình. Sau khi ngồi xuống, đầu tiên là cô kiểm tra trang phục của mình từ đầu đến chân, đây là nơi cô làm việc hàng ngày cũng sợ bị người khác tỉ mỉ dò xét rằng mình đã từng có hành vi thân mật với tổng giám đốc Hoàng Phủ Chính.
Một trang, hai trang, mãi đến tận trang cuối cùng, Quý Tiểu Đông cũng đều không phát hiện ra bất kỳ chỗ nào không ổn, đặc biệt là phương án mới, quả thật chỉ dùng hai chữ “tuyệt vời” để hình dung. Cô phải thừa nhận Dương Mỹ Lệ có thể giải quyết tốt những khó khăn trong bất kỳ tình huống nào.
Đang chuẩn bị muốn đóng lại bản tài liệu thì cô đột nhiên nhìn thấy, ở cuối bản tài liệu có một từ đơn “HOORAY”. Quý Tiểu Đông nhớ rất rõ Dương Mỹ Lệ vốn rất căm ghét viết chữ tiếng Anh mà người có thói quen này chính là Tiểu Nguyễn. Mặc dù cô ấy học ngành quản lý hành chính nhưng lại đặc biệt yêu thích Anh ngữ. Cô ấy cũng đã từng thi qua Anh ngữ cấp sáu, bởi vậy lúc nói chuyện bình thường với người khác, cô ấy thường sẽ chen thêm vài ba từ tiếng Anh thậm chí lúc cô đánh chữ trên bàn phím cô cũng sẽ thêm bớt vài từ tiếng Anh. May là mọi người nhìn vào đều hiểu được nên họ cũng không quá chú ý.
Quý Tiểu Đông lập tức lật về phía trước hai trang nữa, tìm tới ngay phần đề mục của dự án, phía dưới còn có tên người trình bày: Dương Mỹ Lệ. Cô lập tức đóng lại tập tài liệu bỏ lên bàn giống như mình chưa từng mở nó ra vậy.
Mặc dù nói là người tổng kết chính là Dương Mỹ Lệ nhưng nếu như phương án mới này lại do một người khác làm thì cô ấy phải viết tên người đó. Quý Tiểu Đông lại nhớ tới quy định trong tập đoàn Thái Tử, nếu nhân viên nào đưa ra bất kỳ phương án mới và được chọn lựa thì sẽ nhận được một khoản tiền thưởng không nhỏ. Nếu phương án đó được thực hiện hiện rộng rãi áp dụng ra ngoài thị trường thì có thể sẽ được thăng chức.
Vậy phương án mới này là do Tiểu Nguyễn làm ra sao?
Quý Tiểu Đông ngã người về phía sau, thân thể tựa như co dãn mười phần trên ghế ngồi, trong đầu cô đột nhiên hò hét loạn cả lên.
Nếu như cô chưa từng thấy gì, cứ như vậy để cho Hoàng Phủ Chính xem xét thì chắc chắn anh cũng sẽ không phát hiện ra có điều gì bất thường. Còn cô thì khác, chính là bởi vì cô sớm chiều từng theo Tiểu Nguyễn, từng ở chung cũng gần một năm rồi, cho nên cô mới hiểu rõ cá tính cũng như thói quen thường ngày của cô ấy.
Nếu như cô thật sự không nhúng tay quản đến chuyện này thì cũng sẽ không lại đắc tội với Dương Mỹ Lệ nữa. Tình yêu là gì mà ghê gớm đến nỗi khiến Dương Mỹ Lệ mù quáng ra tay tàn độc trả thù cô. Bên cạnh đó, những lời tổ trưởng Lưu căn dặn vẫn luôn văng vẳng bên tai: Em đã là từ bộ phận hành chính đi ra ngoài làm chức lớn thì sau này cũng đừng quên cái nơi sinh ra mình. Lúc nào, em muốn về thì ngôi nhà này luôn mở rộng vòng tay để chào đón em.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cũng không muốn làm phiền Hoàng Phủ Chính, cô quyết định trước tiên đến tìm Tiểu Nguyễn để tìm hiểu một chút.
Sau khi xin phép Hoàng Phủ Chính ra ngoài thì Quý Tiểu đông đi thẳng đến bộ phận hành chính.
Đang ngồi ở hàng thứ nhất, tổ trưởng Lưu ***Sóc***Là****Ta****nhìn thấy cô thì cảm thấy cực kỳ bất ngờ, cũng rất nhanh nở nụ cười hoan nghênh nói: “Tiểu Quý, em đến rồi?”
“Đúng đấy, tổ trưởng Lưu, em nhớ mọi người.”
Toàn bộ văn phòng nhất thời náo nhiệt hẳn lên, mọi người bước tới ân cần hỏi han, hoặc là đánh giá cô từ trên xuống dưới, bầu không khí ấm áp mà thân thiết.
Nhìn thấy mọi người không vì mình được thăng chức mà giữ một khoảng cách, Quý Tiểu Đông càng quyết tâm muốn làm chút việc vì toàn bộ phận mình.
Sau một lúc trò chuyện, cuối cùng Quý Tiểu Đông gọi tổ trưởng Lưu và Tiểu Nguyễn lên phòng họp tại lầu mười sáu. Sở dĩ cô quyết định gọi tổ trưởng Lưu vào nữa là bởi vì cô luôn tin tưởng năng lực xử lý tình huống của cô ấy cực kỳ nhạy bén. Hơn nữa cô ấy rất thông minh, tài trí hơn người, có cô ấy ở đây, mọi chuyện cũng dễ dàng giải quyết.
Tổ trưởng Lưu và Tiểu Nguyễn cũng không biết chuyện gì xảy ra, bởi vậy hai cô đều có chút băn khoăn chằm chằm nhìn Quý Tiểu Đông cũng như đang đợi cô mở miệng giải thích nguyên nhân.
Trong lòng lo lắng và kích động, Quý Tiểu đông cũng không cách nào thuyết phục chính mình yên ổn, mặt cô đỏ lựng đứng trước mặt đồng nghiệp, từ từ tỉnh táo mở miệng nói: “Hôm nay em trở về phòng hành chính là bởi vì có một việc rất quan trọng. Mọi người đã rất thân với em rồi nên em quyết định nói thẳng. Hôm nay trong lúc vô tình em đã xem qua tập tài liệu do Dương Mỹ Lệ trình lên vì công tác tổng kết cuối quý. Em cũng cảm thấy phương án khá tốt có khả năng được khen thưởng trước toàn công ty.”
Tổ trưởng Lưu bày tỏ vẻ mặt không hiểu, mà Tiểu Nguyễn đầu tiên là sững sờ, tiếp theo giật mình hỏi: “Cậu đã xem qua phương án này?”
“Đúng thế. Sao vậy? Cậu cũng biết phương án này?”
“Đương nhiên, vì phương án đó là do tớ nghĩ ra được.”
“Chắc chắn là cậu nghĩ ra được à?”
“Đúng đấy, lẽ nào tớ còn gạt cậu?”
Nhìn thấy sự việc đang đi theo hướng suy đoán của mình, trong lòng Quý Tiểu Đông vừa mừng lại vừa lo, cô đưa tập tài liệu trong tay mình trao cho tổ trưởng Lưu nói: “Được rồi, cậu chờ một chút. Tổ trưởng Lưu, đây là bản tài liệu hoàn chỉnh, chị xem qua một chút. Tiểu Nguyễn, nếu đây là phương án do cậu nghĩ ra được, như vậy tớ tin không ai có thể qua mặt được cậu. Cậu cùng với tổ trưởng Lưu xem qua một chút xem nội dung bên trong có đúng hay không?”
Hết chương 147.