Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 143: Tiến lui tự biết (phần ba)


Đọc truyện Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất – Chương 143: Tiến lui tự biết (phần ba)

Edit: Sóc Là Ta

“Làm bạn trai em lâu như vậy, bây giờ anh mới phát hiện em thật sự rất thông minh. Ngoan, đến đây để anh hôn một cái.”

“Ui, anh dậy đi.”

Hoàng Phủ Chính đè Quý Tiểu Đông dưới thân mình, cố định hai tay đối phương qua trên đầu cô và nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn. Quý Tiểu Đông cũng hết cách đành bất đắc dĩ phải chấp nhận.

“Được rồi, em biết anh có giấu người yêu bé nhỏ trong nhà rồi, mau gọi cô ấy ra đây, em muốn xem khuôn mặt và dáng dấp cô ấy như thế nào.”

“Xem dáng vẻ em hẹp hòi chưa kìa, người ta thường nói phụ nữ rất hay ghen tuông. Bây giờ anh cũng đã biết được điều đó.”

“Hoàng Phủ Chính, hiện giờ em đang nói chuyện nghiêm túc. Mong anh cũng nghiêm túc một chút.”

“Được rồi, được rồi, đừng giận nữa. Anh nói thật với em, ở đây không có ai là người tình bé nhỏ của anh hết, nếu có thì người đó chính là em. Căn hộ này mấy ngày trước anh mua lại để chuẩn bị tặng cho em.”

Trong lúc nhất thời, Quý Tiểu Đông mở to đôi mắt đẹp giật mình nhìn anh, có chút lắp bắp hỏi: “Căn hộ này là —— của em?”

“Đây là chìa khoá, nếu em đồng ý thì cứ nhận chìa khoá này.”

Nhìn chiếc chìa khoá đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, Quý Tiểu Đông chậm rãi đưa tay ra. Thấy vậy, Hoàng Phủ Chính cũng yêu chìu đưa chìa khoá tới cho cô.


Tay Quý Tiểu Đông đang trên không trung đột nhiên quẹo sang hướng khác, tay cô mơ hồ đưa lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn và bất ngờ tự nhéo mình một cái. Sau đó cô mới ngơ ngác hỏi: “Đau quá, vậy là em không nằm mơ.”

“Em đó, thật là ngốc, chỉ tặng em một căn hộ mà em đã như vậy sao?”

“Em biết rằng đừng nói chỉ là một căn hộ, ngay đến cả một toà nhà anh cũng đều có thể cho em. Thế nhưng em vẫn không hiểu vì lý do gì anh lại muốn tặng cho em?”

“Bởi vì đường đi làm của em khá xa, mỗi ngày đi làm đều quá cực khổ, mà ở đây lại gần công ty, cũng gần nhà anh. Anh sẽ thuận tiện trong việc đưa đón em đi làm mỗi ngày.”

“Anh có cảm thấy phiền khi phải đưa đón em mỗi ngày không? Em đã nói rồi, em có thể tự bắt xe đi làm được mà.”

Hoàng Phủ Chính vội vã phủ nhận nói: “Đương nhiên anh không cảm thấy phiền phức nhưng đường xá xa xôi die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..cũng thật sự rất bất tiện. Nếu em chuyển đến ở đây thì đối với em và anh đều thuận tiện. Vậy vì lý do gì lại không làm vậy?”

“Anh nói đi, rốt cuộc anh có mục đích gì? Hay là muốn em hiến thân?”

“Thực ra anh cũng không có bất kỳ mục đích gì. Anh chỉ yêu em, đau lòng cho em, muốn cho em có hoàn cảnh sống tốt hơn mà thôi. Nếu em mở miệng nói vì anh muốn em hiến thân thì anh cũng không đồng ý. Nói vậy coi như không nể mặt anh rồi.”

Quý Tiểu Đông che miệng Hoàng Phủ Chính lại, cô vội vã nói: “Quên đi, anh cứ coi như em chưa nói gì.”

“Nhưng tai anh nghe rõ ràng rồi mà trong phòng này chỉ có hai người. Nếu không phải em nói thì chẳng lẽ những lời lúc nãy là anh nói hay sao?”

“Anh nghe lầm rồi.”

“Phụ nữ luôn nói chuyện theo kiểu không đáng tin như vậy sao?”

Hoàng Phủ Chính làm bộ dáng bá đạo mạnh mẽ uy hiếp Quý Tiểu Đông. Hơn nữa, hiện giờ hai người lại đang ở tư thế có chút mờ ám, da thịt dán sát vào nhau. Nói không chừng nếu không dừng lại thì sớm muộn cũng có chuyện xảy ra. Cô vội vã đẩy đối phương ra nói: “Nói chung chuyện này là không thể.”

“Sao lại không thể? Lẽ nào em muốn cả đời không cho anh chạm vào em?”

“Em không phải có ý này, ý của em là trước khi chúng ta kết hôn thì tốt nhất nên giữ gìn cho nhau. Nếu cứ phóng khoáng thế này thì sớm muộn cũng xảy ra điều đáng tiếc.”

“Vậy em định lúc nào sẽ gả cho anh?”

“Chuyện này để nói sau đi vì thời gian chúng ta đến với nhau cũng chưa được bao lâu mà.”

Hoàng Phủ Chính lại mạnh mẽ tiếp lời cô: “Chính vì thế anh mới muốn em chuyển đến sống ở đây. Có như vậy chúng ta mới có cơ hội gần gũi nhau hơn, cũng hiểu rõ về nhau hơn.”

“Em có thể chuyển đến sống ở nơi này nhưng anh thì không được.”


“Em có thể yên tâm về chuyện này. Bình thường anh sẽ ở nhà anh nhưng sẽ thỉnh thoảng có mấy ngày anh ở đây, như vậy có được không?”

“Vậy em cũng có một điều kiện là nếu chưa được sự đồng ý của em thì anh cũng không được ép buộc em trao thân.”

“Ngoại trừ điều này, những việc khác anh đều sẽ đồng ý.”

Quý Tiểu Đông  mỉm cười nhưng giọng điệu vẫn như cũ, cũng nhất quyết không lùi bước nói: “Em cũng vậy.”

“Em yêu, em cũng không thể hành động như vậy được. Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chuyện phát sinh quan hệ là chuyện rất bình thường mà.”

“Em mặc kệ, nói chung chúng ta vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.”

“Em cũng đừng lo, anh đã chuẩn bị kỹ càng rồi. Em xem này.”

Hoàng Phủ Chính nắm tay dẫn Quý Tiểu Đông đi tới đầu giường, sau đó anh kéo một ngăn tủ ra, bên trong có chứa hai hộp áo mưa an toàn (ý là bao cao su ấy).

Tuy rằng thứ này đã sớm xuất hiện trên TV hoặc internet rất nhiều lần nhưng ở khoảng cách gần như vậy thì đây là lần đầu tiên Quý Tiểu Đông  nhìn thấy. Trong phút chốc, gương mặt cô chợt ửng hồng, cô vội vã vung tay nói nhỏ: “Em không nói đến cái này, ý em là trong lòng em vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.”

“Em yêu, anh cam đoan với em là sẽ không ****Sóc***Là****Ta****ép em làm điều gì em không muốn, chỉ cần lúc anh nhiệt tình với em thì em phối hợp với anh một chút là được.”

“Rốt cuộc ngày hôm nay anh dẫn em đến đây là có ý gì? Sao trong đầu anh lại đột nhiên nghĩ ra chuyện này?”

“Không phải ngày hôm nay anh mới nhớ tới mà là mỗi ngày anh đều nghĩ tới nó. Chỉ là anh chưa có cơ hội thôi.”

“Đồ háo sắc, em cảnh cáo anh, cách xa em một chút. Em không muốn mình bị ăn đậu hũ rồi còn phải tìm chỗ khóc lóc.”

Hoàng Phủ Chính cảm giác được lời mình nói không có sức ảnh hưởng đối với cô hoặc là đối phương quá bướng bỉnh không tiếp thu lời mình. Vì lẽ đó, anh vì muốn đạt được mục đích của mình, trong lòng luôn thầm nhắc nhở mình phải kiên trì với cô. 


“Vấn đề em lo lắng sẽ không xảy ra vì đây là chuyện hai bên tình nguyện. Vì vậy em sẽ không thầm khóc lóc.”

“Được rồi, em trịnh trọng nói với anh: Em vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng nên em sẽ không nhận căn hộ này.”

“Công chúa yêu dấu, hai chúng ta nói chuyện lâu như vậy rồi, em cũng nên thay anh suy nghĩ một chút có được hay không? Biết rõ đây là chuyện sớm muộn cũng xảy ra thì tại sao em lại không để chúng ta sớm hưởng thụ mật ngọt của tình ái đây?”

“Có tuyệt vời hay không cũng là do gặp đúng người mà thôi, hay nói cách khác là do cách nhìn nhận của nam và nữ thôi. Nếu chúng ta không đạt được sự thống nhất ở phương diện này thì chi bằng trước tiên chúng ta hãy đi xem phim thôi.”

Quý Tiểu Đông nói xong cũng một mạch đi xuống lầu, Hoàng Phủ Chính bất mãn lẫn đau buồn nhìn mình thất bại thảm hại. 

Sau một hồi lâu, anh thất vọng đuổi theo cô.

Khi xuống dưới lầu, anh cũng không tìm thấy Quý Tiểu Đông ở đâu. Đến khi anh chuẩn bị muốn mở miệng hô to thì Quý Tiểu Đông đứng ở cửa nói vọng vào: “Em ở đây.”

“Em làm gì thế? Mau vào trong.”

“Không được, bên trong nguy hiểm như thế, em cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”

Khuôn mặt Hoàng Phủ Chính đầy đau khổ, thậm chí anh có chút bất đắc dĩ nói: “Em yên tâm, anh chỉ nói vậy thôi, anh chỉ nói là tương lai sẽ có ngày đó mà thôi, không phải ngày hôm nay. Em không cần lo lắng đến vậy.”

“Bất kể nói thế nào thì ngày hôm nay em cũng không dự định lại bước vào trong nữa. Còn anh có muốn ra hay không hoặc là khi nào ra thì tuỳ anh thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.