Đọc truyện Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất – Chương 135: Lên chức (phần hai)
Quý Tiểu Đông chú ý tới ánh mắt của Dương Mỹ Lệ như mũi tên không ngừng hướng về phía mình. Khuôn mặt cô ta tràn ngập lửa giận giống như con thiêu thân thương tích đầy mình một lòng hướng tới thiêu đốt kẻ thù của mình không còn manh giáp.
Trong khi đó, Hoàng Phủ Chính lại thẳng thắn hướng về phía mọi người nói: “Vậy hai người này sẽ thuyên chuyển chức vụ công tác. Nếu ai có ý kiến gì thì cứ thảo một bản tường trình và hai tuần sau nộp lên cho tôi, tôi nhất định sẽ suy nghĩ thật nghiêm túc về vấn đề này. Còn nếu không ai có ý kiến thì sau hai tuần, phòng nhân sự sẽ có thông báo và chính thức có hiệu lực. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, hai người bọn họ bắt đầu thực tập cho vị trí mới của mình.”
Quý Tiểu Đông càng ngày càng cúi đầu thấp. Ngoại trừ Hoàng Phủ Chính, cô không dám ngước mắt nhìn trực diện với bất kỳ ai. Cô biết hầu hết tất cả những người đang có mặt ở đây đều phản đối cô làm thư ký tổng giám đốc. Bên cạnh đó, với cách hành xử chính trực như thế này của Hoàng Phủ Chính thì sẽ khiến mọi người mang nhiều nỗi nghi vấn. Thậm chí, nếu ai thông minh hơn một chút cũng sẽ nhìn ra mối quan hệ mờ ám giữa cô với Hoàng Phủ Chính.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Hoàng Phủ Chính phân công nói: “Tiểu Quý, bây giờ em trở về bộ phận hành Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, chính bàn giao công việc với trưởng bộ phận. Nửa giờ sau, em nhanh chóng đến phòng làm việc.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc.”
“Thư ký Cung, cậu về trước chờ tôi. Tôi phải đến chia tay thư ký Uông, sau đó sẽ trở về giao cho cậu công việc mới.”
“Được rồi, tổng giám đốc, anh đang bận rộn việc gì thì cứ tiếp tục làm. Tôi cũng không vội.”
Hoàng Phủ Chính lập tức trở về phòng làm việc của mình. Vừa bước vào cửa, anh cũng nhìn thấy thư ký Uông đang chờ anh.
“Chị Uông, chị thu dọn xong chưa?”
Thư ký Uông với gương mặt trẻ trung đầy sức sống đang đứng đó mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Chính, cô thân thiết nói: “Xong rồi, có vài thứ chị đã đem về nhà rồi nên hôm nay chỉ dọn ít đồ là xong.”
“Không có chị, em thật sự không biết phải làm sao với cương vị tổng giám đốc này đây.”
“Em đang nói gì vậy? Ba em tài giỏi như vậy thì chắc chắn em phải xuất sắc hơn ông ấy rồi. Nhìn thấy em làm việc chăm chỉ như vậy, chị tin em hoàn toàn có thể thắng tổng giám đốc Nhâm đấy.”
“Đó cũng do chị dạy em đấy. À, đột nhiên chị lại đưa đơn từ chức, ba em còn chưa biết tin tức này đấy. Em nghĩ sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ biết thôi, vậy chị thấy em sẽ trả lời thế nào khi ông ấy hỏi đây?”
“Bắt đầu từ bây giờ, lúc nào em cũng có thể nói với ông ấy. Chị đã từ chức thì dù ông ấy khuyên chị trở về thì cũng đều không có tác dụng.”
Hoàng Phủ Chính thoáng nhíu mày nhưng cuối cùng khóe miệng mỉm cười nói: “Chị rất giống ba em, đột nhiên hai người từ chức, cũng chẳng ai thèm nói với em tiếng nào rồi sau đó lại bất ngờ mở cuộc họp thông báo. Hai người tính chơi trò gì với em đây?”
“Đây không được coi là trò chơi, chỉ là muốn từ chức thì từ chức thôi. À em tìm được thư ký mới chưa?”
“Tìm được rồi, chị cứ yên tâm đi.”
“Tuy chị không trông nom em từ nhỏ đến lớn nhưng chị làm ở tập đoàn Thái Tử này cũng đã mười mấy năm, vẫn luôn cư xử đúng mực với ba em, càng có mối quan hệ vô cùng thân thiết với em. Hiện tại, trước khi rời đi, chị có thể nhìn thấy em kế thừa tâm huyết cùng sản nghiệp của ba em, chị thật sự cảm thấy mãn nguyện.”
“Chị Uông, nếu không có chị, sợ rằng ba em cũng chẳng thể xoay sở được. Đúng rồi, sau khi từ chức chị có dự định làm gì không? Em nghe nói con gái chị ở Canada, chị sẽ di dân sang Canada sao?”
Vừa nhắc tới dự định tương lai, thư ký Uông tỏ vẻ do dự cùng nghiêm nghị, cô nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Cũng chưa biết nhưng nhất định chị sẽ đến thăm nó, còn có di dân hay không thì chị còn phải suy nghĩ thêm.”
“Lấy điều kiện của chị, muốn di dân quả thực là chuyện quá dễ dàng, chị còn suy nghĩ gì nữa?”
“Em thật sự không hiểu đâu. Được rồi, nói nhiều với em rồi, hôm nay em sẽ rất bận đấy. Chị đi trước, có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho chị vào bất cứ lúc nào, đừng ngại.”
Khuôn mặt Hoàng Phủ Chính cũng nở nụ cười vui vẻ, anh chủ động đưa tay ra nói: “Được, em tiễn chị xuống dưới. Đưa đồ chị đây, em cầm giúp cho.”
“Không cần, những thứ này không nặng, chị có thể cầm được. Em cũng lo làm việc của em đi.”
“Chị Uông, em sẽ tiễn chị. Bởi vì công ty lại mất đi một nhân viên lâu năm mà lại là nhân viên trung thành nhất công ty. Em thật sự không nỡ. Nếu ba em biết thì chắc chắn ông cũng sẽ tự mình đến tiễn chị.”
Thư ký Uông muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô thờ ơ nói: “Ba em, ông ấy —— thôi không nói nữa, vậy phiền cho em rồi.”
“Không phiền chút nào, nếu như sau này còn cần đến em thì xin chị cứ nói.”
“Nếu như thật sự có một ngày như vậy, đương nhiên chị sẽ không khách khí. Em và ba em đều là những người đáng tin để chị nhờ cậy, chị rất vui vì được quen biết với hai người.”
“Em cũng thế, em thật sự không muốn mất một một nhân viên ưu tú như chị đây. Em hy vọng chị có thể làm người thân của mình.”
“Có rất nhiều người không phải thân nhân nhưng hơn hẳn thân nhân. Thế giới này bởi vì có tình cảm như vậy mà cuộc sống trở nên phong phú đấy.”
Hai người rõ ràng không cùng thế hệ mà lại như bạn bè tri kỷ. Mãi đến tận khi đến lầu dưới bãi đậu xe, sau khi Hoàng Phủ Chính nhìn thư ký Uông lái xe rời đi thì anh mới thôi phiền muộn và lên lầu xử lý việc riêng của mình.
Trở lại văn phòng, Quý Tiểu Đông biết mình không cách nào giấu diếm được sự thật nên cô muốn nói tin tức này cho tổ trưởng Lưu trước. Cô hẹn tổ trưởng Lưu ra ngoài ăn cơm, sau đó cô dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý nốt những công việc còn đang lở dở trên bàn làm việc của mình
Bàn làm việc từ từ trống rỗng, máy vi tính có vài thứ đồ riêng tư cũng được Quý Tiểu Đông dọn dẹp ngăn nắp. Die nd da nl e q uu ydo n,Giờ đây cô đang ôm chiếc thùng có vài thứ đồ của mình muốn mang đi.
“Tiểu Quý, chúc em may mắn, không ngờ em lại được lên chức cao như vậy.”
“Càng lên cao càng chịu nhiều áp lực, làm việc ở đó chắc chắn không thoải mái như ở đây vì không có chị bên cạnh mà.”
“Nhưng có tổng giám đốc bên cạnh rồi. Nếu có thể ngồi bên cạnh anh ấy thì chị tình nguyện tăng ca mà không cần lương bổng.”
Tổ trưởng Lưu cũng đã đoán được nguyên nhân thực sự Quý Tiểu Đông lên chức nhưng vì cũng không muốn các đồng nghiệp chế giễu nên cô vội vã nói: “Được rồi, Tiểu Quý, em đã đi lên từ phòng hành chính này thì sau đó nhớ đừng quên cái nôi của em ở đây. Em phải luôn luôn giữ gìn danh dự cũng như hình tượng cho cái nôi này, nhớ chưa?”
“Dạ, nhất định rồi, em gái đã ra đi thì chị cả nhất định phải trông nhà cẩn thận đấy. Nếu có đứa em nào không nghe lời thì cứ nói em. Em nhất định sẽ mách với tổng giám đốc để anh ấy xử lý nghiêm minh.”
Vị đồng nghiệp nào đó lại cố ý đùa giỡn nói: “Ôi, thật buồn nôn, cậu làm như mình là vợ của tổng giám đốc vậy. Tớ sợ cậu rồi đây này.”
“Mặc kệ tương lai tớ là ai thì các cậu chỉ cần gọi tớ là Tiểu Quý là được. Yêu cầu này không khó chứ?”
“Không khó mà em đi nhanh kẻo anh ấy chờ.” Tổ trưởng Lưu đã bắt đầu giục giã, tiện thể cũng ngăn cản không cho các đồng nghiệp hỏi nhiều với Quý Tiểu Đông.