Đọc truyện Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất – Chương 130: Em cũng vậy
“Có sao?”
“Có, hơn nữa lại đặc biệt mê người. Tuy rằng không phải rất sáng nhưng cũng khiến người ta không dời mắt nổi.”
“Ở đâu?”
Ánh mắt Hoàng Phủ Chính chậm rãi đảo qua nửa người trên của Quý Tiểu Đông, anh dùng giọng điệu tràn ngập quyến rũ và say mê nói: “Khuôn mặt, mái tóc, toàn thân đều sáng chói, thậm chí ngay lúc này đây mọi thứ kết hợp lại khiến em càng thêm rực rỡ, rạng ngời.”
“Anh học được những lời ngon tiếng ngọt này từ đâu thế?”
Quý Tiểu Đông có cảm giác bàn tay nhỏ nhắn của mình lại bị ai đó nắm chặt, mà điều kỳ lạ chính là cô lại không cảm thấy chán ghét, cũng không có bất kỳ dự định rút lui nào. Có trời mới biết, trong phòng khách u tối này, khuôn mặt cương nghị của Hoàng Phủ Chính thanh khiết giống như thần Zeus đang vững vàng hấp dẫn ánh mắt cô.
“Anh học được những lời này từ đâu không quan trọng. Em biết không, đây là lần đầu tiên anh nói những lời này với người khác phái. Hơn nữa, đời này anh chỉ dự định nói với một mình em thôi.”
Quý Tiểu Đông có cảm giác bức tường chắn cuối cùng dường như đang tan vỡ. Những lời nói ngọt như đường phèn xuất phát từ đôi môi của người đàn ông kia đã sớm khiến cô say mê và lưu luyến. Nếu từ nãy giờ cô không cố gắng đứng vững và chống chọi thì cô đã sớm gục ngã từ lúc mới gặp anh rồi. Thế mà giờ đây anh lại dùng những lời lẽ ngọt ngào dụ dỗ cô. Cô thật sự đang lo sợ có lúc mình chịu không nổi sẽ tự động ngã nhào vào vòng tay anh mất.
Còn chưa kịp phản ứng, Quý Tiểu Đông lại có Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, cảm giác cổ tay trắng ngần của mình bị nhấc lên, tiếp theo một vật thể ấm áp mềm mại nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của cô, đó chính là đôi môi mỏng của Hoàng Phủ Chính.
Vì ngượng ngùng nên cô định rút tay về nhưng đối phương thoáng dùng sức nắm chặt. Thậm chí anh còn nhẹ nhàng xoa nắn bàn tay cô khiến cô chợt cảm thấy ấm áp lạ thường.
Đột nhiên một tia sáng chói mắt chiếu tới, phòng khách lại sáng bừng lên chứng tỏ đã có điện. Khuôn mặt Hoàng Phủ Chính lộ ra dưới ngọn đèn mà ánh mắt ấm nồng của anh đang nhìn Quý Tiểu Đông một cách say đắm.
“Nói cho anh biết, em có yêu anh không? Dù cho tí xíu cũng được.”
Trong lòng truyền đến âm thanh bức tường che chắn đang sụp đổ, phòng tuyến cuối cùng mà Quý Tiểu Đông cố gắng dựng lên đã hoàn toàn tan vỡ. Cô cúi đầu như ngầm thừa nhận.
Hoàng Phủ Chính lại không hài lòng với dáng vẻ của cô trước mắt mình. Tuy rằng không khí có chút ám muội nhưng anh vẫn chưa nghe thấy chính miệng đối phương thừa nhận rằng có yêu mình nên anh cũng không cảm thấy thoải mái cho lắm.
“Vậy em trả lời anh có được không? Một từ, hai từ cũng được.”
“Ừm.”
“Em đồng ý rồi?”
Quý Tiểu Đông không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dời ánh mắt mình nhìn sang chỗ khác.
“Tiểu Quý, hãy nhìn anh, anh xin em, hãy nhìn anh nói một câu, nói câu em muốn nói.”
Quý Tiểu Đông mắc cỡ, mặt cô đỏ như tôm luộc. Tuy lý trí đang tranh đấu cùng tình cảm nhưng nó đã bại trận rồi. Trong lúc ý loạn tình mê, rốt cuộc cô cũng chậm rãi mở miệng nói: “Em cũng vậy.”
“Cũng vậy cái gì? Cũng yêu anh sao?”
Nhìn đôi mắt Hoàng Phủ Chính gấp rút mòn mỏi nhìn cô, lòng cô như ngập tràn hạnh phúc nên cô gật đầu.
Tiếng thở dài nhẹ nhõm vang lên, bản thân Hoàng Phủ Chính đang từ căng thẳng bỗng chuyển sang trạng thái thoải mái phần nào. Rất nhanh sau đó, đầu óc anh tràn đầy niềm hưng phấn, toàn thân cảm thấy vui vẻ lạ thường, anh cầm tay Bạch Tuyết hôn liên tiếp mấy cái, mừng rỡ nói: “Cảm ơn em, cảm ơn em!”
Nếu nói vừa nãy mình còn cảm thấy buồn nôn thì hiện tại Quý Tiểu Đông đang thật sự cảm thấy toàn thân đều rung động. Trừ việc bị anh ấy chạm vào tay mình thì những nơi khác dường như cũng đang nhẹ nhàng run rẩy. Cảm giác này cũng giống với dáng vẻ cánh hoa buổi sáng sớm được giọt sương phủ lên, trông thật dịu dàng ướt át.
Sau khi nói lời trong lòng ra, cả hai người đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tuy rằng đây là lần đầu tiên bọn họ thẳng thắn tỏ rõ lòng mình cho đối phương biết nhưng nhìn dáng vẻ Hoàng Phủ Chính như đang muốn che chở mình thì Quý Tiểu Đông có cảm giác mình giống như cô công chúa luôn được hoàng tử bảo vệ.
Hoàng Phủ Chính giơ tay lên nhìn đồng hồ, ngượng ngùng hỏi: “Bây giờ mới tám giờ, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút. Em thấy thế nào?”
“Không được, để lần sau đi, em phải về nghỉ ngơi.”
“Em mệt rồi à?”
Tuy rằng đây chỉ là một cái cớ nhưng Quý Tiểu Đông vẫn là giả bộ nói: “Một chút thôi.”
“Anh còn tưởng em sẽ rất vui vẻ khi đi với anh.”
“Lão đại, em rất hồi hộp có được hay không?”
Một nụ cười thật to đột nhiên hiện lên trên gương mặt của Hoàng Phủ Chính, anh dùng giọng điệu yêu thương nói chuyện với cô: “Đã rất lâu rồi anh chưa nghe em gọi lại danh xưng “lão đại”này nhưng anh vẫn thích em gọi anh là A Chính hơn.”
“A Chính? Không phải quản lý Dương cũng gọi anh Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, như vậy sao? Em không muốn gọi anh như vậy.”
“Em đang ghen?”
Quý Tiểu Đông hừ một tiếng xem như là trả lời.
“Được rồi, em không thích thì không gọi. Em muốn gọi anh là gì cũng được, chỉ cần em cảm thấy vui ve là được.”
“Vậy em có thể gọi anh là lão trư không?”
Nụ cười Hoàng Phủ Chính đang tươi tắn trên môi bỗng dưng biến mất mà thay vào đó anh chợt nhếch đôi môi mình lên, trông có vẻ như đang phải chịu đựng điều gì.
“Anh không thích à? Vậy em vẫn nên gọi anh là lão đại.”
“Không phải là không thích, chẳng qua anh chỉ cảm thấy xưng hô như vậy có chút kỳ quái. Anh cũng biết em không có ác ý nhưng vì chưa từng nghe người khác gọi như vậy nên anh có chút không quen.”
Quý Tiểu Đông bĩu môi, không nói gì thêm.
“Chúng ta đi thôi, anh đưa em về.”
Hai người tính tiền và rời khỏi nhà hàng.
Mấy phút sau, một chiếc xe hơi màu đen hướng về phía Quý Tiểu Đông đang đứng, một người đàn ông đang đứng cách đó không xa yên lặng nhìn cô. Anh không phải ai khác mà chính là Lương Thu. Không sai, anh chính là muốn theo dõi cô tới nơi này để làm gì.
Lúc xế chiều, anh cố ý đứng trước cửa công ty chờ cô tan làm. Tuy rằng biết rõ con đường đi đến trái tim cô không có cơ hội thành công nhưng chỉ cần anh có thể gặp cô hoặc chào hỏi cô cũng được. Quả nhiên, anh đã đợi được.
Phát hiện đó không phải con đường đi về nhà cô thì Lương Thu đột nhiên quyết định lén lút theo cô. Anh muốn biết rốt cuộc cô muốn đi đâu và làm gì.
Cô theo một người lên xe, tuy rằng không thấy rõ hình dáng và khuôn mặt của người kia nhưng chiếc xe rõ ràng là xe của tổng giám đốc mới nhậm chức Hoàng Phủ Chính. Hết giờ làm rồi mà bọn họ còn có chuyện công gì hay sao?
Cẩn thận theo sát phía sau, anh thấy bọn họ đi vào một nhà hàng. Lương Thu tìm một góc khuất núp ở đó và chờ hai người họ xuất hiện. Thậm chí lúc cúp điện anh cố ý làm bộ đi ngang qua phòng của bọn họ nhưng cửa đã được đóng kín, bên trong cũng im lặng như tờ.
Không thu hoạch được gì, anh trở lại chỗ ngồi của mình, cũng không lâu lại thấy hai người kia đi ra. Quý Tiểu Đông lại lên xe của Hoàng Phủ Chính, lúc bọn họ rời đi, anh còn thấy đó rõ ràng là Quý Tiểu Đông.
Tuy rằng trông hai người cũng rất bình thường, trong công ty cũng làm bộ như không có chuyện gì bất thường nhưng trong lòng Lương Thu vẫn có cảm giác hốt hoảng. Anh nhớ Quý Tiểu Đông đã từng nói rằng cô đã có bạn trai ở quê nhà, lẽ nào cô đối với Hoàng Phủ Chính thật sự chỉ là đồng nghiệp mà thôi?