Đọc truyện Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu – Chương 83: Thời đại của nhà họ Mộ đã đến lúc nên kết thúc
Xe vững vàng chạy trên đường lớn ở trung tâm thành phố phồn hoa, gần đó đột nhiên truyền đến một tiếng pháo nổ làm Giang Dĩ Mạch đang ngồi trrong xe giật mình, trái tim nhỏ bị hù dọa thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài.
Tiếp đó lại là mấy tiếng pháo vang.
“Làm tôi sợ muốn chết! Gần đây có cửa hàng nào khai trương sao?” Giang Dĩ Mạch nhìn về phía ngoài cửa xe, nhất thời đập vào mắt cô là vòng xoay khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung ở phía xa, bên kia hình như tụ tập rất nhiều người, còn có phóng viên đứng trước camera cầm micro nói chuyện.
Quản gia vừa lái xe vừa nói: “Là khu vui chơi lớn nhất ở trung tâm thành phố mới được xây xong, hôm nay tổ chức nghi thức cắt băng khánh thành.”
Giang Dĩ Mạch liếc nhìn vòng xoay khổng lồ: “Xem ra vòng xoay đó rất cao, không biết ngồi lên đó sẽ có cảm giác gì, đáng tiếc hôm nay phải đi nước ngoài, bằng không chờ sau khi khai trương xong nhất định sẽ đi chơi vòng xoay đó.”
“Bà xã, chờ chúng ta trở về từ nước ngoài, anh sẽ dẫn em đi chơi.” Mộ ngốc nghếch ngây thơ nói.
Giang Dĩ Mạch thu hồi tầm mắt, liếc nhìn Mộ ngốc nghếch, nếu đi cùng anh, nhất định sẽ bị cười nhạo.
“Bà xã, không phải em lại đang ghét bỏ anh chứ?” Mộ ngốc nghếch giống như biết đọc suy nghĩ của người khác, liền biểu lộ ra bộ dạng uất ức, rất khổ sở.
“Không có, nếu em ghét bỏ anh thì cũng sẽ không đi chung với anh ra nước ngoài.” Giang Dĩ Mạch cười dụ dỗ nói.
Cô tuyệt đối không thể nào đi cùng Mộ ngốc nghếch đến những nơi nhiều người được, mặc dù anh ta là ông xã mình, nhưng nếu đi cùng anh đến những chỗ nhiều người, nhất định sẽ bị vây xem, còn có thể bị người khác chỉ chõ, cười nhạo.
Trong lòng Giang Dĩ Mạch có chút phức tạp, một mặt cảm thấy một ông xã ngốc nghếch như vậy thật ra cũng rất tốt, mãi mãi sẽ không phản bội mình, nhưng mặt khác lại cảm thấy gả cho một ông xã ngốc nghếch mà xuất hiện ở trước mặt mọi người, thì sẽ cảm thấy xấu hổ, có chút mất thể diện.
Đặc biệt là khi bị người phụ nữ họ Thiệu và con trai con gái của bà ta cười nhạo, thì trong lòng càng cảm thấy thua cuộc, không thoát ra được.
Giang Dĩ Mạch lại nghĩ tới những lời nhắc nhở của Thượng Quan Trạch, buông tha tất cả sản nghiệp mà mẹ mình để lại, đừng chọc vào người phụ nữ họ Thiệu đó nũa, sau lưng bà ta là tổ chức buôn bán vũ khí ở nước ngoài.
Nhưng đó là sản nghiệp mà mẹ mình cực khổ vài chục năm mới có được, chẳng lẻ cứ trơ mắt nhìn người phụ kia đoạt hết tất cả như vậy sao?
Hơn nữa cái chết của mẹ mình lại không rõ ràng, lại bỏ qua như vậy sao?
Giang Dĩ Mạch không cam lòng, tại sao người phụ nữ họ Thiệu kia làm nhiều chuyện xấu như vậy mà vẫn còn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?
Giờ phút này, Giang Dĩ Mạch mới phát hiện ra mình nhỏ bé dường nào, lại không có biện pháp nào để đối phó với người phụ nữ họ Thiệu đó.
Xe nhanh chóng rời khỏi khu vực phồn hoa nhất của trung tâm thành phố, màn hình tivi lớn ở trên tường của trung tâm thương mại đang truyền hình trực tiếp hình ảnh cắt băng khánh thành khu vui chơi, Đường Chấn là nhà đầu tư lớn nhất nên cũng được mời lên đài cùng cắt băng, các camera đều chiếu về phía ông ta, nên cũng làm cho gương mặt của ông ta sáng lên thấy rõ.
Dường như Mộ Đình đã biết trước chuyện này, nhưng cũng không thể nào tin được đây là sự thật, lập tức đi đến phòng nghỉ nhìn trực tiếp, tận mắt nhìn thấy Đường Chấn cắt băng, còn có vẻ mặt tươi cười khi tiếp nhận ký giả phỏng vấn, mới biết thì ra là ông ta đã tham gia đầu tư khu vui chơi ở sau lưng ông.
Ông ta không những đã đoạt đi hạng mục quan trọng của tập đoàn Mộ thị mà còn hợp tác với đối thủ cạnh tranh của mình.
Bởi vì vợ ông, nên quan hệ giữa nhà họ Mộ và nhà họ Đường trong mấy chục năm nay rất tốt, ông đối đãi với người nhà họ Đường như là người thân trong gia đình, nhưng nhà họ Đường lại bỏ đá xuống giếng, ở sau lưng ông làm ra những chuyện như vậy.
Đột nhiên Mộ Đình cảm thấy ngực có chút đau, trợ lý phát hiện ông có chút không đúng lắm, lập tức tiến lên: “Tổng giám đốc, có phải ông khó chịu chỗ nào không?”
“Tôi không sao, tới phòng làm việc của tôi, lấy thuốc ở trong ngăn kéo tới đây.” Mộ Đình dặn dò.
Trợ lý lập tức rời đi lấy thuốc.
Mộ Đình nhìn vẻ mặt tươi cười hả hê của Đường Chấn trong màn hình, thì ngực càng cảm thấy đau đớn, lúc này trợ lý cầm thuốc tới, Mộ Đình uống thuốc xong, mới cảm giác khá hơn một chút.
“Trợ lý Lý, gọi điện thoại hẹn tổng giám đốc của Tập đoàn Đường Thị cho tôi, tôi muốn gặp ông ta.” Mộ Đình dặn dò.
Trợ lý lập tức đi làm.
Tham gia xong nghi thức cắt băng khánh thành, Đường Chấn đón nhận rất nhiều ký giả phỏng vấn, trước màn hình, ông ta cười hả hê đầy đắc ý, nói toàn những lời hay ho to lớn.
Có ký giả muốn phỏng vấn trợ lý Bạc cũng tham gia nghi thức cắt băng khánh thành, nhưng bị chặn lại.
Mọi người cũng rất tò mò không biết vị cấp trên thần bí của trợ lý Bạc này là ai, cũng chính là Ông Trùm giấu mặt đứng phía sau hạng mục khu vui chơi này.
Nhìn Đường Chấn có chút đắc ý mà vênh váo, trợ lý Bạc cười lạnh ở trong lòng, chờ Đường Chấn tiếp nhận hết phỏng vấn chuẩn bị rời đi, trợ lý Bạc mới gọi ông ta lại, khách khí nói: “Tổng giám đốc Đường, sự kiện mấy ngày trước tôi nói với ông, không biết ông suy nghĩ như thế nào?”
“Đúng là tôi đang cầm trong tay 19% cổ phần của tập đoàn Mộ thị, ha ha ha! Rất chính xác!” Tâm tình của Đường Chấn cực tốt: “Nhưng tôi không hiểu trợ lý Bạc muốn mua cổ phần của tập đoàn Mộ thị trong tay tôi để làm cái gì?”
“Đây là chuyện cấp trên giao cho tôi.” Trợ lý Bạc khách khí nói: “Cấp trên còn nói chỉ cần tổng giám đốc Đường đồng ý bán tất cả cổ phần của tập đoàn Mộ thị trong tay ông, thì chúng tôi sẽ mua về với giá cao, còn tặng thêm cho ông 5% cổ phần của tập đoàn Ngự Thiên, như vậy cộng thêm lợi nhuận ông thu về khi đầu tư vào hạng mục khu vui chơ này, thì sau này doanh thu hàng năm của ông sẽ lên tới tiền tỷ.”
Trong lòng Đường Chấn đang tính toán làm thế nào để đòi tăng giá lên, thì đối phương đã chủ động đưa ra giá cao như vậy, làm cho ông ta không thể không động lòng.
“Trợ lý Bạc, anh cũng biết quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc của tập đoàn Mộ thị là như thế nào, nếu tôi bán hết cổ phần trong tay đi, đến lúc đó tôi phải giải thích như thế nào với em rể của tôi đây?”
Trợ lý Bạc nở nụ cười, khách khí nói: “Ông đầu tư vào hạng mục khu vui chơi này sợ là đã đắc tội với tổng giám đốc của tập đoàn Mộ thị rồi!”
Liền cười khan mấy tiếng: “Vậy anh phải nói cho tôi biết các người muốn cổ phần của tập đoàn Mộ thị để làm cái gì chứ? Ngộ nhỡ gây bất lợi đối với tập đoàn Mộ thị….” di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn
“Đó là chuyện của tập đoàn Mộ thị, không liên quan gì đến ông, không phải sao?” Trợ lý Bạc lại nói: “Mọi việc đều xoay chuyển theo nguyên lý “vật cực tất phản”*, bất luận kẻ nào hoặc chuyện gì cũng không thể vĩnh viễn đứng ở một tầng không thay đổi, điều chúng ta có thể làm là thích ứng với nó.”
*Vật cực tất phản: ý chỉ sự vật hay sự việc khi phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại.
Dù sao Đường Chấn cũng đã mò mẫm lăn lộn trên thương trường hơn nửa đời người, sao ông ta lại nghe không hiểu lời của trợ lý Bạc được chứ.
Trước tiên đoạt đi hạng mục khu vui chơi của tập đoàn Mộ thị, sau đó còn nghe đồn đã cướp đi khá nhiều khách hàng cũ của tập đoàn Mộ thị, còn đào góc tường của tập đoàn Mộ thị, mọi chuyện đều đối nghịch với tập đoàn Mộ thị, rõ ràng là đang nhắm vào tập đoàn Mộ thị.
Muốn mua 19% cổ phần trong tay mình, chỉ sợ cũng không đơn giản!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lời của trợ lý Bạc cũng không sai, chuyện này có quan hệ gì với nhà họ Đường đây?
Đều là chuyện của một mình nhà họ Mộ.
Hiện giờ nhà họ Mộ không có người nối nghiệp, xem ra bị người khác thay thế chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, giữ lại 19% cổ phần này cũng vô ích.
Làm ăn buôn bán, ai mà không chạy theo chữ lợi.
“Trợ lý Bạc nói không sai, tôi đồng ý bán 19% cổ phần này.” Đường Chấn cười nói.
“Một lời đã định, không biết hôm nay tổng giám đốc Đường có thời gian rãnh hay không, một lát nữa chúng ta sẽ ký hợp đồng mua bán cổ phần.”
“Mới vừa quyết định bán, nên chưa chuẩn bị hợp đồng mua bán……”
“Tổng giám đốc Đường không cần lo lắng, tất cả tài liệu cần thiết bên tôi đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Tổng giám đốc Đường ký tên là được.”
Đường Chấn nhìn trợ lý Bạc cười lên ha hả: “Bây giờ người tuổi trẻ làm việc gì cũng sấm rền gió cuốn như vậy sao? Ha ha ha.”
Ký xong hợp đồng, hai bên bắt tay, nói mấy câu xã giao.
Trợ lý Bạc cố ý chuyển đề tài lên người Đường Hạo Thiên: “Sao hôm nay không thấy Đường thiếu? Mấy ngày trước trong lúc vô tình tôi còn nhìn thấy anh ấy đang ở cùng một chỗ với tiểu thư Giang Mỹ Kỳ, mấy tháng trước anh ta còn đưa theo Giang Mỹ Kỳ và mẹ của cô ấy tới đây thuyết phục tôi để cho tập đoàn Giang thị được tham gia đầu tư vào hạng mục này, bởi vì tình huống đặc biệt, nên chuyện này không thành! Nghe nói Đường thị đầu tư thêm vào hơn mười hai tỷ là do nhà họ Giang cầm cố tất cả sản nghiệp cho ngân hàng để vay, xem ra quan hệ giữa hai nhà rất không bình thường!”
“Anh nói hơn mười hai tỷ đó là của nhà họ Giang cầm cố vay sao?” Đường Chấn kinh ngạc.
“Ồ! Xem ra là tôi đã lắm mồm rồi, thì ra tổng giám đốc Đường không hay biết chuyện này.” Trợ lý Bạc làm bộ như không cẩn thận lỡ miệng nói ra.
Hai bên lại nói thêm mấy câu xã giao liền tách ra.
Gương mặt của Đường Chấn trở nên âm trầm bước lên xe: “Lập tức gọi điện thoại nói Hạo Thiên tới công ty gặp tôi!”
Trợ lý cung kính nói: “Tổng giám đốc, mới vừa rồi trợ lý của tổng giám đốc Mộ gọi điện thoại tới đây nói tổng giám Mộ muốn gặp ông.”
“Tùy tiện mượn cớ từu chối đi.”
“Dạ, vừa nãy tôi đã nói với trợ lý Lý là tạm thời ông quá bận rộn nên không gặp được.” Trợ lý nói.
Trong lòng Đường Chấn tất nhiên hiểu rõ Mộ Đình tìm ông và lúc này là vì chuyện gì, nhưng mà hiện tại ông cũng không còn tâm trạng trông nom mấy chuyện vô ích này, trước tiên ông muốn biết rõ ràng lai lịch của hơn mười hai tỷ ấy.