Đọc truyện Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu – Chương 80: Kế hoạch nói trước
“Được.” Mộ ngốc nghếch bình tĩnh nói.
“Anh đồng ý?” Ninh Tử vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Không phải cô chỉ muốn một chỗ dựa vào thôi sao, cũng không phải là chuyện gì quá phận.” Mộ ngốc nghếch nói.
Ninh Tử vừa mừng vừa sợ: “Chỉ anh để cho em sinh con của anh, về sau tất cả em đều nghe theo anh, em sẽ vì anh làm bất cứ chuyện gì, cho dù phản bội cả thế giới, em cũng không tiếc.”
“Cô có thể vì tôi đến mức này, tôi rất kinh ngạc.”
“Về sau em chính là của anh, anh là tất cả của em, mặc kệ vì anh làm bất cứ chuyện gì cũng không bất ngờ.” Mặt Ninh Tử hạnh phúc rúc vào ngực Mộ ngốc nghếch: “Bây giờ em thấy thật hạnh phúc, Đại thiếu gia, bây giờ chúng ta liền…”
“Đợi đã…!” Mộ ngốc nghếch đột nhiên nói, từ đầu đến cuối anh không hề ôm Ninh Tử đang rúc trong ngực mình.
“Sao vậy?”
“Tôi có thể đồng ý với cô, cho cô chỗ dựa, nhưng cô lấy gì để tôi tin tưởng cô đây?” Mộ ngốc nghếch hỏi.
Ninh Tử sửng sốt: “Đại thiếu gia, em tuyệt đối không thể nào lừa anh, em đã nguyện ý sinh con cho anh rồi, sao có thể lừa anh?”
“Tôi cũng không hiểu rõ cô, sao biết cô sẽ không gạt tôi?” Mộ ngốc nghếch hỏi ngược lại.
“Em thề…”
Mộ ngốc nghếch lắc đầu: “Nếu như lời thề hữu dụng, thế giới này không biết đã chết bao nhiêu người rồi.”
“Vậy phải làm sao anh mới bằng lòng tin tưởng em?”
“Không phải làm thế nào tôi mới tin tưởng cô, mà cô làm gì để tôi tin tưởng cô.” Mộ ngốc nghếch nói: “Mẹ tôi có ơn với cô, nhưng cô lại vì lợi ích của mình mà phản bội bà, làm sao tôi biết cô sẽ không đối với tôi như vậy?”
“Em…Em thật sự không có phản bội anh, chỉ muốn sinh cho anh một đứa bé, có một chỗ dựa.”
“Trong lòng cô nghĩ gì chỉ mình cô biết.”
“Anh cứ như vậy mà không tin em?” Óc đầu Ninh Tử nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên nói: “Đại thiếu gia, không phải anh cố ý gây khó khăn cho em chứ? Căn bản anh không muốn đáp ứng yêu cầu của em phải không?”
“Lời của cô không thể làm tôi tin tưởng, làm thế nào tôi đồng ý với cô được?” Mộ ngốc nghếch nói: “Chỉ cần cô có khả năng chứng minh lời cô nói đều là sự thật, tôi có thể lập tức làm cho cô mang thai.”
“Đại thiếu gia, rõ ràng anh đang cố ý gây khó khăn cho em. Em nói gì anh cũng không tin, vậy anh muốn em làm gì?”
Mộ ngốc nghếch nhìn cô ta: “Trước tiên làm việc cho tôi, sau khi thành công, tôi sẽ cho cô tất cả những thứ cô muốn.”
“Không được!” Ninh Tử lập tức cự tuyệt: “Làm sao biết sau khi thành công anh sẽ cho tôi tất cả những thứ tôi muốn? Đến lúc đó anh đổi ý, vậy thì cái gì em cũng không có.”
Cô ta nhìn Mộ ngốc nghếch, suy nghĩ một chút, nói: “Trừ phi anh để tôi mang thai trước.”
“Nếu như cô mang thai, đến lúc đó ỷ vào đứa bé muốn tôi cho cô danh phận, chẳng phải tôi oan uổng sao?”
“Em đồng ý sẽ không phá hỏng quan hệ giữa anh và thiếu phu nhân, em nói được làm được.”
“Nói miệng không bằng chứng, đến lúc đó làm sao tôi biết cô sẽ không làm chuyện này?”
“Đại thiếu gia, sao anh lại không tin tôi, rõ ràng là đang cố ý gây khó khăn cho em!”
Mộ ngốc nghếch phản bác: “Sao cô lại không tin tối, chẳng lẽ không phải đang gây khó khăn cho tôi sao?”
Trong lòng Ninh Tử gấp gáp, cố ý uy hiếp: “Đại thiếu gia, em thấy chúng ta không có cách nào tiếp tục nói chuyện với nhau, nếu anh cứ không muốn tin tưởng em, vậy em chỉ có thể xem phu nhân là chỗ dựa duy nhất của mình, vì phu nhân làm bất cứ chuyện gì.” Cô ta xoay người rời đi: “Bây giờ em sẽ lập tức đi nói với phu nhân chuyện anh giả ngây giả dại.”
Mộ ngốc nghếch cũng không ngăn cản cô ta.
Ninh Tử dừng lại, xoay người nhìn anh: “Anh không sợ em sẽ nói cho phu nhân biết sao?”
Mộ ngốc nghếch hời hợt nói: “Nếu mẹ tôi biết cô muốn phản bội bà, cô cảm thấy sau này bà sẽ tin tưởng cô sao?”
“Không sai, nếu mẹ tôi biết tôi luôn giả ngây giả dại, nhất định sẽ rất tức giận, nhưng dù sao bà cũng là mẹ tôi, nhiều lắm là tức giận vài ngày, dù sao tôi cũng là con ruột của bà, nhưng cô thì không phải, sau này cô cũng không thể ở lại nhà họ Mộ được nữa, ngay cả việc chi phí chữa bệnh của cha cô cũng vì hành động ngu xuẩn của cô mà gặp phải nguy hiểm.”
Gương mặt Ninh Tử thoáng bối rối, hôm nay cô ta đã cỡi hổ khó xuống, uy hiếp không được lại kéo cả mình vào.
“Em thật sự có thể vì anh làm tất cả.” Ninh tử xuống nước nói.
Vẻ mặt Mộ ngốc nghếch nghiêm túc, ánh mắt đột nhiên sắc bén: “Vậy cô dùng hành động chứng minh cho tôi xem!”
*
Đường Hân thấy Mộ ngốc nghếch đi theo người giúp việc Tiểu Tử đi vào, oán trách một câu: “Tiểu Tử, bảo cô đi gọi Đại thiếu gia, sao lại lâu như vậy?”
Vẻ mặt Ninh Tử áy náy: “Thật xin lỗi, phu nhân, tôi…”
“Mẹ, người đừng trách Tiểu Tử.” Mộ ngốc nghếch nói: “Là con bảo Tiểu Tử cùng chơi với con.”
“Chơi?” Đáy mắt Đường Hân thoáng qua vẻ kinh ngạc, liếc nhìn Ninh Tử: “Chơi cái gì?”
“Trốn tìm nha!” Mộ ngốc nghếch hưng phấn nói.
“Đại thiếu gia vẫn bắt tôi chơi trốn tìm với cậu ấy, thật vất vả tôi mới dụ dỗ được cậu ấy đến đây.” Ninh Tử nói.
“Mẹ, người tìm con có chuyện gì?” Mộ ngốc nghếch tò mò hỏi.
Trước mặt của Đường Hân còn để một xấp hình: “Không có gì, mẹ có chút buồn chán, bảo Tiểu Tử gọi con qua đây nói chuyện với mẹ một chút!”
“Thì ra là vậy!” Mộ ngốc nghếch lắc đầu, giống hệt như một đứa bé ba tuổi.
“Vợ con đâu?” Đường Hân hỏi.
“Bà xã ở thư phòng, cô ấy rất bận.” Mộ ngốc nghếch trẻ con nói: “Chúng ta không nên quấy rầy cô ấy.”
“Vợ con suốt ngày vội vàng trong thư phòng, cũng không chơi với con, người vợ như vậy có ích lợi gì?”
“Mẹ, không cho người nói vợ của con như vậy!” Mộ ngốc nghếch mất hứng nói.
“Được, được, mẹ không nói nữa, con cứ che chở cho vợ con đi!” Đường Hân cười cười.
Hai mẹ con trò chuyện một lát, Mộ ngốc nghếch liền không ngồi yên, Đường Hân khoát khoát tay: “Được rồi được rồi, mẹ biết con nói chuyện với mẹ rất nhàm chán, đi đi.”
Mộ ngốc nghếch vui mừng đứng dậy: “Tiểu Tử, chúng ta tiếp tục chơi trốn tìm được không?”
Ninh Tử nhìn Đường Hân, không dám tùy tiện đồng ý.
Đường Hân gật đầu: “Đi đi, chăm sóc Đại thiếu gia cho tốt.”
Mộ ngốc nghếch giống như trẻ con lôi kéo Ninh Tử nhảy nhót ra ngoài, Đường Hân nhìn bọn họ rời đi, giống như đang suy nghĩ gì đó.
*
“Đại thiếu gia, không ngờ anh giả ngốc thật giống, ngay cả em cũng bị anh lừa, nếu không phải vô tình đánh vỡ, thật không dám chắc vừa rồi anh đều giả vờ.” Ninh Tử cười nói.”
“Không như vậy sao qua mặt được cha mẹ tôi!”
“Đại thiếu gia, sao anh lại muốn giả ngốc?” Ninh Tử tò mò: “Lão gia và phu nhân là cha mẹ ruột của anh, điều gì đã bức anh phải làm như vậy chứ?”
Mộ ngốc nghếch cười tà: “Trước khi cô có thể chứng minh cô thật lòng, tốt nhất đừng hỏi gì hết.”
“Đại thiếu gia, em sẽ chứng minh em đối với anh một lòng một dạ, tuyệt đối sẽ không lừa anh.” Ninh Tử liếc nhìn bốn phía, kéo Mộ ngốc nghếch tới một góc khuất, nhỏ giọng nói: “Phu nhân muốn phá hỏng tình cảm của anh và thiếu phu nhân, nên mới muốn an bài một cô gái cho anh, thu hút sự chú ý của thiếu phu nhân. Còn có phu nhân không muốn thiếu phu nhân sinh con cho người, sợ gia sản nhà họ Mộ bị thiếu phu nhân cướp đi, nhưng trước mắt lão gia lại ra vẻ một người mẹ chồng vội vã muốn bồng cháu, nên cho thiếu phu nhân mỗi ngày uống thuốc tránh thai.”
Ninh tử lập tức nói thêm: “Đại thiếu gia, đây là phu nhân bắt buộc em làm vậy, anh cũng đừng trách em.”
Mộ ngốc nghếch cười: “Đương nhiên tôi sẽ không trách cô, cám ơn cô đã cho tôi biết nhiều như vậy.”
“Bây giờ anh đã tin em thật lòng chưa?”
“Cô nói những thứ này tôi cũng đã sớm biết, nếu muốn chứng minh cô thật lòng, chỉ dựa vào những lời này làm sao đủ đây?” Mộ ngốc nghếch cười nói: “Thật ra thì cô không cần lo lắng, nếu như cô thật sự thành tâm thành ý, tôi sẽ tuyệt đối không bạc đãi cô.” Anh cười ý vị sâu xa vỗ vỗ tay cô.
Ninh Tử nhìn thấy động tác này của anh, trong lòng dường như đã hiểu ra gì đó, nói: “Em không vội.”
Mộ ngốc nghếch cười: “Cô thật thông minh, nói một chút đã thông suốt.”
So với người vợ trong đầu chỉ biết thiết kế trang sức của anh thông minh hơn nhiều.
Nhưng phụ nữ quá thông minh chưa hẳn là chuyện tốt.
*
Giang Dĩ Mạch vừa mới phác thảo, vẫn lắc đầu một cái, vò giấy vẽ thành một cục ném vào thùng rác.
Công việc cường độ cao làm cho cô có chút không nhận thức kịp.
Mở cửa sổ, một đón một làm gió, cho đại não mình tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Một chuỗi tiếng cười truyền đến, ngẩng đầu nhìn thấy Mộ ngốc nghếch đuổi theo phía sau một nữ giúp việc trong nhà, trên mắt còn đeo miếng vải che.
“Tôi sẽ bắt được cô nha!” Mộ ngốc nghếch vừa chạy vừa nhào tới, hô lên giống như đứa bé.
Ninh Tử tránh sang bên cạnh: “Đại thiếu gia, em ở đây này!”
Mộ ngốc nghếch chạy theo giọng nói về phía trước: “Tôi sẽ bắt được cô ngay, không được chạy.”
Sắc mặt Giang Dĩ Mạch có chút khó coi, trực giác của phụ nữ là cho cô có dự cảm rất xấu.
Mộ ngốc nghếch tiếp tục sờ soạn bốn phía: “Cô đang ở đâu? Ninh Tử, tôi đang nói chuyện với cô đó!”
Ninh Tử đột nhiên bất động, xanh cả mặt.
“Cô không nói chuyện, tôi không tìm được cô, Tiểu Tử…” Mộ ngốc nghếch không cẩn thận đụng phải người nào đó, ôm cổ: “A ha! Tiểu Tử, tôi bắt được cô rồi!”
Sắc mặt Ninh Tử càng khó coi hơn, bị sợ đến mức bật động ở đó.
Mộ ngốc nghếch lấy khăn bịt mắt xuống, lúc thấy Giang Dĩ Mạch, hưng phấn kêu: “Bà xã! Em cũng muốn cùng chơi đùa sao? Vậy bây giờ đổi lại em bắt anh được không…”
Giang Dĩ Mạch lạnh lùng hất cái bịt mắt anh đưa tới, xoay người rời đi.
Mộ ngốc nghếch vội vàng rời đi: “Bà xã, em sao vậy? Sao lại tức giận…”
“Nếu lúc nãy anh không phải bắt được tôi, mà là bắt được Tiểu Tử, anh cũng ôm cô ấy như vậy sao?” Giang Dĩ Mạch chất vấn, nghĩ tới anh có thể ôm cô gái khác, trong lòng có một đoàn lửa giận thiêu đốt.
“Thì ra là bà xã ăn giấm chua của Tiểu Tử?” Mộ ngốc nghếch ngây ngô cười.
“Anh cười cái gì?”
“Vì bà xã quan tâm anh nên anh vui mừng nha.” Mộ ngốc nghếch cười khúc khích nói.
Giang Dĩ Mạch cười không nổi, năm nó cha cũng cấu kết với họ Thiệu như vậy, sau đó hại mẹ chết thảm, tiểu tam tiến dần từng bước rồi mới phát hiện con riêng của họ đã lớn như vậy rồi.
Cô lạnh lùng hất tay Mộ ngốc nghếch ra, hốc mắt ửng đỏ, sau đó rời đi.
Mộ ngốc nghếch biết lần này mình chơi đùa hơi quá, chạm vào ranh giới cuối cùng của cô, lập tức đuổi theo ôm lấy cô: “Bà xã, thật xin lỗi, em đừng khổ sở, em không thích anh chơi đùa với người khác, anh sẽ không chơi với bọn họ nữa. Cái gì anh cũng nghe lời em, em đừng tức giận có được không?”
“Tôi không sao, chỉ là muốn yên lặng một chút.” Giang Dĩ Mạch tránh khỏi lồng ngực của anh, Mộ ngốc nghếch không buông ra, lã chã chực khóc nhận sai: “Bà xã, anh sai rồi, sau này anh sẽ không chơi đùa với người khác nữa, sau này anh chỉ chơi với bà xã thôi, em đừng tức giận được không?”
Giang Dĩ Mạch nhìn bộ dạng uất ức của Mộ ngốc nghếch, biết trí lực của anh không khác gì đứa bé, rất nhiều việc đều không hiểu rõ, nhưng khi nhìn thấy anh ôm cô gái khác, trong lòng vẫn không thoải mái.
Cảm giác thật không tốt.
Cô không tự chủ sẽ nhớ đến mẹ mình.
Năm đó Thiệu Thiến và mẹ mình giống như chị em, còn nhờ bà ta tới chăm sóc mình, nhưng Thiệu Thiến lại cấu kết với cha mình, cuối cùng còn hại mẹ chết thảm.
Vậy mà hôm nay chồng mình lại ôm một cô gái khác.
Mặc dù đó chỉ là trò chơi, nhưng trong lòng cô vẫn không thoải mái.
“Tôi không có tức giận.” Giang Dĩ Mạch nói, trong lòng thở dài, mình so đo với môt đứa bé làm gì chứ?
“Rõ ràng vừa rồi em tức giận.” Mộ ngốc nghếch ủy khuất nói.
“Tôi thật sự không có tức giận, chỉ là vẫn không thiết kế được, tâm tình có chút gấp gáp, không phải tức giận với anh.” Giang Dĩ Mạch cố gắng mỉm cười.
“Thật không có tức giận?” Mộ ngốc nghếch tò mò hỏi.
“Thật, đi chơi đi.” Giang Dĩ Mạch cười nói, đối đãi giống như đứa bé.
Trong lòng Mộ ngốc nghếch mất hứng, đối với mình cô không có chút cảm giác nào?
Coi như mình là một tên ngốc, nhưng cũng là một tên ngốc đẹp mắt, chỉ là dáng vẻ này, đã đủ hấp dẫn vô số phụ nữ mơ ước rồi.
*
Đường Hân ngồi trong phòng khách trên lầu thưởng thức cà phê, thấy Ninh Tử lên tới: “Sao trở về nhanh như vậy? Thiên Thần đâu?”
“Vừa rồi thiếu phu nhân thấy tôi và Đại thiếu gia ở chung một chỗ, giống như không vui, tâm tình Đại thiếu gia cũng như đưa đám, không có tâm tình chơi đùa.” Ninh Tử nói.
“Tiểu Tử, không phải tôi nói cô, tâm tình Đại thiếu gia như đưa đám, cô không dụ dỗ được sao? Nếu muốn sinh con Thiên Thần, chút năng lực đó cũng không có thì phải làm sao?” Đường Hân nói.
“Tôi hiểu, bây giờ tôi liền đi tìm Đại thiếu gia.” Ninh Tử lần nữa rời đi.
Đường Hân nhìn Ninh Tử rời đi, trong lòng có tính toán của mình.
Mặc kệ thế nào, Ninh Tử cũng xem như dễ khống chế, muốn cha cô ta hồi phục cần một khoản tiền lớn, mà chỉ có mình có thể giúp cô ta, cho nên cô ta tuyệt đối sẽ không không nghe lời mình.
Thay vì tìm người phụ nữ khác đến gần Thiên Thần phá hư quan hệ giữa nó và Giang Dĩ Mạch, không bằng tìm người nghe lời.
Mình có ân với cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không không nghe lời.
*
“Sao cô lại qua đây?” Mộ ngốc nghếch hỏi Ninh Tử.
“Phu nhân hỏi tại sao tôi lại trở về nhanh như vậy, tôi nói thiếu phu nhân nhìn thấy chúng ta ở cùng một chỗ nên không vui, thiếu gia cũng không có tâm tình chơi đùa, phu nhân bảo em đến đây dụ dỗ anh, nói nếu chút năng lực ấy cũng không có thì phải làm sao?” Ninh Tử nói như thật.
Mộ ngốc nghếch nở nụ cười: “Vậy cũng tốt, chúng ta ra hậu viện.”
Giang Dĩ Mạch trong đình viện nghỉ ngơi một chút định trở về phòng tiếp tục vẽ, lúc vô tình thấy Mộ ngốc nghếch cùng với nữ giúp việc cùng nhau đi về phía hậu viện của nhà họ Mộ.
Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một tia kích động muốn đi cùng, nhưng lý trí lại kìm nén kích động này.
Không biết mình đang làm gì, lại để ý như vậy.
Trí lực của Mộ ngốc nghếch không khác với đứa bé, bọn họ đi đến hậu viện đơn giản là vui đùa một chút mà thôi, cô đi theo làm gì?
Cùng nhau chơi đùa?
Cô không có thời gian như vậy.
Giang Dĩ Mạch cảm thấy mình có chút thần hồn nát thần tính, để tất cả chuyện này sang một bên, tiếp tục trở về thư phòng thiết kế.
*
Vườn hoa hậu viện thần bí của nhà họ Mộ, Mộ ngốc nghếch bò từ căn phòng đầu màu xanh dây leo ra, lấy xẻng sắt và bình nước đưa cho Ninh Tử.
“Đại thiếu gia, ý anh là sao?”
“Dùng những thứ này nhổ cỏ cho cây, bón phân, thuận tiện tưới nước.” Mộ ngốc nghếch nói.
“À?” Ninh Tử kinh ngạc: “Tôi chưa từng làm những việc này.”
“Nhổ cỏ cũng không biết? Bón phân tưới nước cũng không?Nếu như không biết tôi sẽ dạy cô.”
“Biết thì biết, nhưng làm những chuyện không có ý nghĩa này thật tốn thời gian.” Ninh Tử nói.
“Tôi không nhận thấy, dù sao cũng sẽ không có chuyện gì, coi như rèn luyện thân thể.” Mộ ngốc nghếch thúc giục: “Làm nhanh lên.”
“Đại thiếu gia, anh muốn đi đâu?” Ninh Tử thấy Mộ ngốc nghếch xoay người muốn đi, vội vàng hỏi.
“Tôi có chuyện quan trọng phải làm, nếu có người tới, nhất định phải nói cho tôi biết, đừng để lộ chân tướng!” Mộ ngốc nghếch đi vào phòng, đi vào căn phòng dưới mặt đất, vén vải trắng lên, mở máy tính ra, trên màn hình là một đống số liệu khó hiểu.
Ngón tay anh gõ bàn phím thật nhanh, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không giống dáng vẻ ngốc nghếch hi hi ha ha thường ngày.
Anh cầm điện thoại gọi cho phụ tá của mình: “Đông Thần, bên kai cần phải tăng nhanh tiến độ, chuyện tôi giả ngốc đã bị phát hiện.”
“Cái gì? Người của nhà họ Mộ có biết không?” Trợ lý Bạc hỏi.
“Không cần lo lắng quá, tạm thời bị tôi đè xuống, chỉ là không biết kéo dài được bao lâu, vì thế bên kia cần phải tăng nhanh tiến độ kế hoạch chúng ta đã nói trước.”