Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 1: Có phải là đàn ông không?


Đọc truyện Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu – Chương 1: Có phải là đàn ông không?

Đêm tối đen, một
chiếc xe tải lao như tên bắn rồi đột nhiên dừng lại, cửa xe mở ra, hai
người đàn ông nhanh chóng xuống xe rồi túm cô gái trẻ tuổi đang kéo hành lý ven đường nhét vào trong xe, xong đóng cửa xe nghênh ngang rời đi.

Từ đầu tới cuối chỉ mấy giấy, nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.

“Buông tôi ra! Các anh muốn làm gì?”

Trong xe tải, hai người đàn ông đè cô gái trẻ xuống, một tên bịt chặt miệng cô, không để cô kêu ra tiếng.

“Cô thành thật chút đi, tránh cho da thịt phải chịu đau, bằng không đừng trách bố mày không nhắc nhở cô!”

“Các anh là ai? Muốn làm gì….” Giang Dĩ Mạch liều mạng giãy dụa.

“Có người muốn mua mạng của cô!” Tên đàn ông trung niên mặc T-shirt màu đen lên tiếng.

Giang Dĩ Mạch giật mình, cũng quên giãy dụa, miệng bị che không phát ra tiếng, cũng không hỏi được là ai muốn mua mạng của cô.

“Cô rất tò mò là ai muốn mạng cô đúng không? Ha ha!” Gã đàn ông trung niên
nở nụ cười, “Xem ra cô cũng sắp chết rồi, tôi sẽ nói cho cô biết, cho cô được chết rõ ràng.”

Gã đàn ông trung niên nói, “Muốn mua mạng cô chính là mẹ kế của cô, chỉ có cô chết đi, tất cả sản nghiệp của nhà họ
Giang mới là của bà ấy.”

Giang Dĩ Mạch giật mình mở to mắt, là bạn thân ngày trước của mẹ mình, cũng là mẹ kế của mình, bây giờ là chủ nhân nhà họ Giang.

Mười mấy năm trước, mẹ ruột chết thảm, hài cốt chưa lạnh, người phụ nữ vô
liêm sỉ này đã tiến dần từng bước trở thành mẹ kế của mình.

“Mạch Mạch, đây là mẹ mới của con.” Ba chỉ vào người bạn thân của mẹ ngày
trước nói với cô, rồi đưa con gái riêng mười ba tuổi và con trai riêng
mười một tuổi của bọn tới trước mặt cô, “Đây là em gái và em trai con.”

Khi mẹ còn sống, đối đãi với người phụ nữ này như chị em ruột, nhưng người
phụ nữ lại lén lút dụ dỗ chồng mình, còn sinh một trai một gái.

Bây giờ, vì muốn chiếm sự nghiệp mẹ mình vất vả mười mấy năm gầy dựng nên
làm của riêng, người phụ nữ độc ác này thế mà lại muốn mạng của cô.

“Ô ô…..” Giang Dĩ Mạch ra sức lắc đầu, muốn gạt tay trên miệng ra, tựa như có chuyện muốn nói.

Gã đàn ông trung niên đưa mắt nhìn đàn em, gã đàn em buông lỏng tay ra,
Giang Dĩ Mạch thở hổn hển lớn tiếng nói hai câu, “Chỉ cần anh thả tôi
ra, tôi có thể cho anh gấp hai lần tiền.”

“Ha ha ha!” Gã đàn ông trung niên nở nụ cười, “Cô cho tôi nhiều tiền cũng không bằng tài sản của nhà họ Giang.”

“Anh có ý gì?”

Gã đàn ông trung niên lấy ra một ống tiêm có chất lỏng đưa ngay trước mắt
nhìn, đầu kim phun ra một ít chất lỏng trong suốt, “Dù sao cô cũng sắp
chết, để cô biết cũng không có gì đáng ngại, tôi với mẹ kế cô là tình

nhân mười mấy năm rồi, chờ cô vừa chết, tài sản của nhà họ Giang chính
là của bà ấy, cũng chẳng khác nào là của tôi, bọn tôi đã bàn bạc xong
rồi. Còn về phần ba cô suốt ngày chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt (Tình
cảm nam nữ; tình yêu trai gái – theo QT) hoàn toàn không đáng để nhắc
tới.”

“Nếu ông giết chết tôi, nhất định cảnh sát sẽ điều tra ra,
đến lúc đó các ông đừng hòng chiếm được gì.” Giang Dĩ Mạch lớn tiếng
nói.

“Đây là nước thủy ngân, tiêm vào trong cơ thể cô sau đó tạo
một vụ tai nạn xe thảm thiết, hài cốt không còn, đến lúc đó cảnh sát bắt đầu tra xét, cũng nghĩ cô xảy ra tai nạn xe cộ.” Gã đàn ông trung niên
nói rồi tới gần, “Đè cô ta lại!” Bắt lấy một cánh tay của Giang Dĩ Mạch, cầm ống tiêm có thủy ngân đưa qua.

Giang Dĩ Mạch giãy dụa kịch
liệt, nhưng làm thế nào cũng không phải là đối thủ của hai tên đàn ông.
Cô đột nhiên ngừng giãy dụa, nhìn phía sau gã đàn ông, “Mẹ? Sao mẹ lại
tới đây? Cái gì? Năm đó mẹ bị người ta hại chết? Bây giờ mẹ tới là tìm
hung thủ để đòi mạng?”

Gã đàn ông trung niên liền hoảng sợ, sắc
mặt lập tức tái nhợt, vội nhìn ra phía sau, ánh mắt Giang Dĩ Mạch đột
nhiên biến đổi, bỗng đưa tay túm ống tiêm trong tay gã đàn ông trung
niên hung hăng đâm trên cánh tay của kẻ bắt cóc đang đè cô xuống, kẻ bắt cóc đau quá lập tức buông lỏng tay.

Giang Dĩ Mạch nhanh chóng
chạy trốn, gã đàn ông trung niên phát hiện mình bị mắc lừa, thẹn quá hóa giận đuổi theo, bắt được chân Giang Dĩ Mạch, hại suýt chút nữa Giang Dĩ Mạch ngã sấp xuống, cô nắm chặt ống tiêm trong tay đột nhiên đâm vào
tay của gã đàn ông trung niên, tên này sợ tới mức vội vàng thu tay về.
Nhân cô hội này Giang Dĩ Mạch bắt lấy người tài xế, kề ống tiêm vào cổ
tên tài xế đó, “Dừng xe ngay!”

Lái xe cũng muốn sống, lập tức
giẫm phanh xe, Giang Dĩ Mạch mở cửa xe tiện tay cầm ống tiêm trong tay
đâm về phía gã đàn ông trung niên, vừa may là đâm vào trúng tay hắn ta,
bị đâm trúng hắn ta la hét, Giang Dĩ Mạch nhanh chóng chạy đi.

“Đuổi theo! Bất kể dùng cách gì cũng phải bắt được cô ta, tuyệt đối không thể để cô ta chạy thoát!” Gã đàn ông trung niên nổi trận lôi đình rống to,
nhổ ống tiêm xuống xe đuổi theo. “Nếu như để cô ta chạy mất, chúng ta
cũng sẽ xong đời!”

Giang Dĩ Mạch như liều mạng chạy trối chết,
lấy sữa ra uống tăng thêm sức lực, phía sau gã đàn ông trung niên cùng
kẻ bắt cóc đuổi theo sát sao, bốn phía xung quanh không tìm thấy chỗ
trốn, trong chốc lát cũng không tìm được ai tin cậy để cầu cứu. Cũng
không biết chạy bao xa rồi, đến chỗ nào đó suýt chút nữa thì đụng phải
một chiếc xe hơi màu đen đang dừng trong bóng tối, vội phanh chân lại,
nghe thấy phía trước trong bóng đêm có tiếng đàn ông nói chuyện, nhìn kỹ ra thì đó là bóng dáng của một người đàn ông cao lớn rắn rỏi đang gọi
điện thoại.

Phía sau kẻ bắt cóc sắp đuổi kịp rồi, đã loáng thoáng nghe tiếng bước chân đuổi theo, cũng không nghĩ gì nhiều, Giang Dĩ Mạch chạy lên bắt lấy người đàn ông đang gọi điện cố gắng kéo vào bên tường
trong đêm tối, “Mượn một chút!” Rồi nhướng người lên ôm lấy cổ người đàn ông, người đàn ông thật sự rất cao, kiễng chân cũng không với tới,

Giang Dĩ Mạch gấp tới độ như kiến bò trên chảo nóng.

Trong bóng
đêm người đàn ông không hiểu vì sao, di động trong tay còn truyền ra
tiếng nói sốt ruột: “… Bên anh thế nào? Còn nghe tôi nói không….?”

Loáng thoáng nghe tiếng bước chân phía sau đuổi tới, Giang Dĩ Mạch quýnh
quáng, “Mỹ nữ ngã vào lòng cũng không cần, có phải là đàn ông không
vậy?”

Người đàn ông đột nhiên ngẩn ra, tắt di động, cánh tay mạnh mẽ có lực nhốt chặt người con gái trong lòng rồi đè lên tường, nâng mặt Giang Dĩ Mạch hung hăng hôn lên môi cô.

Không phải hôn mà là cắn.

Bá đạo lại cường thế, Giang Dĩ Mạch cảm giác bản thân gần thở không nổi.

Nhưng chỉ là diễn thôi, có cần thiết phải nghiêm túc như thế không?

Bàn tay to mạnh mẽ phác họa hình dáng cơ thể cô, dò xét tiến vào bên trong
áo sơ mi, Giang Dĩ Mạch hoảng quá vội đè bàn tay không an phận này lại,
nhưng bị giữ chặt, nhân cô hội này người đàn ông hung hăng chiếm lấy môi cô.

Giang Dĩ Mạch thầm kêu không ổn, cảm giác hình như mình tìm nhầm người, người này rõ ràng cố ý muốn
mượn cơ hội chiếm tiện nghi của cô mà.

Phía sau kẻ bắt cóc đã đuổi tới, nhìn ngó tìm kiếm xung quanh.

Giang Dĩ Mạch sợ tới mức vội kiễng chân lên, tay dài nhỏ trắng nõn ôm chặt cổ người đàn ông, nhiệt tình phối hợp.

Kẻ bắt cóc cũng chú ý tới một màn nhiệt tình triền miên bên tường trong
bóng tối, sau khi hai người trao đổi ánh mắt cho nhau, tựa như cảm thấy
đôi tình nhân này không có khả năng là người bọn hắn muốn tìm, gã đàn
ông trung niên nói: “Tiếp tục đuổi theo, ngàn vạn lần không được để cô
ta chạy thoát.”

Chờ kẻ bắt cóc chạy xa, Giang Dĩ Mạch mới nhẹ
nhàng thở ra, dùng sức đẩy người đàn ông còn quấn quít lấy cô, nhưng đẩy thế nào cũng không đẩy được.

“Ưm ưm ưm….” Môi gần như đã bị hôn
tê rần, dưới tình thế cấp bách, cô cắn người đàn ông một cái, người đàn
ông bị đau mới buông cô ra.

Giang Dĩ Mạch bị hôn đến không thở
nổi, buồn bực dùng sức đẩy anh ra, “Sao anh lại không biết xấu hổ như
vậy, cố ý lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chiếm tiện nghi của người
ta! Bỉ ổi!”

Người đàn ông không hiểu vì sao, không phải mới vừa
nãy là cô tự ngã vào sao, lại còn nói cái gì mà mỹ nữ ngã vào lòng cũng

không cần, có phải đàn ông hay không? Chẳng qua anh chỉ muốn chứng minh
với cô một chút anh chính là đàn ông hàng thật giá thật mà thôi.

Giang Dĩ Mạch dùng sức lau miệng sưng tê rần, mặc kệ nói như thế nào người
đàn ông này cũng coi như là đã giúp mình, sẽ không tính toán với anh ta, cũng không có thời gian tranh cãi với anh ta, thừa dịp kẻ bắt cóc còn
chưa phát hiện chạy trốn trước đã.

Người đàn ông nhìn cô gái nhỏ
thần bí trong lòng cứ như vậy chạy mất, theo bản năng nâng tay vuốt ve
môi mình, khóe miệng cong lên thích thú.

Giang Dĩ Mạch tìm được đường sống trong cõi chết, cuối cùng cũng về tới nhà.

Người giúp việc mở cửa giúp cô, quản gia nhìn thấy cô trở về, vẻ mặt hiện lên chút sửng sốt, cung kính hô lên: “Đại tiểu thư!”

“Ba con và người phụ nữ kia ở nhà không?” Giang Dĩ Mạch hỏi, chưa bao giờ cô gọi người phụ nữ kia là mẹ.

“Lão gia và phu nhân đi tham dự tiệc cưới của con một người bạn, còn chưa về.”

Giang Dĩ Mạch đi vào phòng khách, lúc vô tình nhìn thấy có một chiếc xe đậu trong đình viện, “Hạo Thiên đến đây sao?”

Trên mặt quản gia hiện lên vẻ túng túng bảo ừ.

Giang Dĩ Mạch kích động đi vào, thầm nghĩ chạy nhanh để nói với chồng chưa
cưới biết đêm nay mình gặp tai nạn, phát hiện chồng chưa cưới không ở
phòng khách, “Người đâu?”

Quản gia bối rối nói, “Ở trong phòng nhị tiểu thư.”

Với giác quan thứ sáu của phụ nữ, Giang Dĩ Mạch lờ mờ cảm giác có điềm xấu, đi tới bên ngoài phòng của em gái cùng cha khác mẹ, nghe thấy bên trong truyền ra một loạt tiếng động khiến người ta mặt hồng tim đập.

Em gái nũng nịu hỏi: “Hạo Thiên, rốt cuộc tới lúc nào thì anh nói chuyện của chúng ta với chị em?”

“Dĩ Mạch đang tham gia cuộc thi thiết kế đá quý ở nước ngoài, chờ cô ấy trở lại anh sẽ tìm cơ hội nói với cô ấy.”

“Lần nào cũng nói tìm cơ hội, em đã mang thai ba tháng, không thể chờ được nữa. Anh muốn con chúng ta gọi người khác bằng ba….”

Giang Dĩ Mạch như bị sấm sét giữa trời quang, một cước đá văng cửa phòng kín
mít, hai cơ thể đang trần truồng ôm nhau trên giường lớn liền giật nảy
mình, vội cầm chăn mỏng bọc cơ thể lõa lồ lại.

“Đường Hạo Thiên,
anh dám phản bội tôi?” Giang Dĩ Mạch chất vấn, nhìn thoáng qua em gái
õng ẹo trong lòng Đường Hạo Thiên, “Giang Mỹ Kỳ, cô thật là lợi hại, vài ngày nữa là kết hôn rồi, còn cùng chồng tương lai của chị làm loạn,
không biết xấu hổ cũng cần có mức độ chứ!”

“Dĩ Mạch, cô đừng mắng….”

“Anh bảo vệ cô ta?” Giang Dĩ Mạch nắm bình hoa dùng để trang trí trong phòng ném về phía hai người trên giường, nước trong bình đều văng lên người
bọn họ.

“Cô điên rồi hả? Giang Dĩ Mạch!”

“Tôi điên rồi, là bị các người bức điên!” Giang Dĩ Mạch cầm tất cả đồ đạc có thể đập bể
trong phòng ném về phía hai người trên giường, muốn ném chết bọn họ,
nhưng chồng chưa cưới lại liều chết bảo vệ người phụ nữ dưới thân lớn
tiếng cảnh cáo cô, “Giang Dĩ Mạch, cô bình tĩnh chút đi, Mỹ Kỳ có thai
rồi!”

Đúng lúc này ba Giang Dĩ Mạch và vợ hiện giờ là Thiệu Thiến tham gia tiệc cưới trở về, Thiệu Thiến thấy Giang Dĩ Mạch đánh con gái

của mình, sửng sốt một lúc, ngạc nhiên sao cô ta còn sống, sau đó đi tới đánh Giang Dĩ Mạch một bạt tai.

Giang Dĩ Mạch cũng không phải ngồi không, nâng tay hai bàn tay lên đánh cho Thiệu Thiến choáng váng đầu óc.

Thiệu Thiến chỉ vào mũi Giang Dĩ Mạch, “Mày dám đánh tao?”

“Đánh bà thì làm sao? Năm đó mẹ tôi đối xử với bà như chị em ruột thịt, bà
lại lén lút cướp đoạt chồng mẹ tôi, còn muốn chiếm lấy sản nghiệp mẹ tôi vất vả mười mấy năm mới có được. Bây giờ con gái bà chỉ còn vài ngày
nữa là kết hôn, lại đi cướp chồng chưa cưới của tôi, mẹ con các người
đúng thật là không biết xấu hổ!” Giang Dĩ Mạch kể lể một loạt, nói cho
Thiệu Thiến không mở miệng trả lời được, nâng tay muốn đánh cô.

“Nếu bà dám đánh, thì vĩnh viễn cút ra khỏi cái nhà này, mang theo con gái
dâm đãng của bà nữa, tất cả của nhà họ Giang đều là năm đó chính tay mẹ
tôi vất vả mười mấy năm gầy dựng nên.”

Thiệu Thiến khóc nhào vào lòng chồng, “Ông xã, anh xem Dĩ Mạch kìa, sao đối xử với em người mẹ kế này như vậy?”

Giang Triển Bằng nhìn một màn trong phòng, tức giận đến đen mặt, “Các người mặc quần áo trước rồi ra đây.”

Mặc xong quần áo đi ra ngoài, Giang Triển Bằng nhìn con gái thứ hai, “Kỳ
Kỳ, con bảo ba nói gì với con mới được đây? Mấy ngày nữa con đã phải kết hôn với đại thiếu gia nhà họ Mộ rồi, bây giờ con như vậy, bảo ba ăn nói thế nào?”

“Xin lỗi ba, con và Hạo Thiên yêu nhau thật lòng, bây
giờ con cũng đã có đứa bé của Hạo Thiên rồi, ba, xin ba đừng gả con về
nhà họ Mộ.” Giang Mỹ Kỳ cầu xin.

“Mang thai?” Thiệu Thiến làm bộ
đánh con gái mấy cái, chỉ như giúp con gái phủi bụi, “Đứa nhỏ này sao
con có thể làm ra chuyện như thế chứ hả? Xem mẹ đánh chết con không!”

“Xin lỗi mẹ, con biết sai rồi.” Giang Mỹ Kỳ tủi thân khóc lóc.

“Được rồi!” Giang Triển Bằng quát lớn một tiếng, nhìn Giang Dĩ Mạch, vẻ mặt
khó xử, “Mạch Mạch, việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, chúng
ta không thể đắc tội với nhà họ Mộ. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy ba
cũng rất khổ sở, nhưng em gái con đã mang thai, nên không thể gả vào nhà họ Mộ được, con thế chỗ em gái con gả vào nhà đó.”

Giang Dĩ Mạch cho rằng mình nghe nhầm, bây giờ là thời đại nào rồi, chế độ phong kiến quân chủ sao? Còn có vụ lấy chồng thay như vừa nói?

Thiệu Thiến
cũng khuyên bảo: “Nhà họ Mộ có tiền có thế, có tiếng là nhà giàu sang
quyền quý bạc tỉ, gần như là độc quyền trong giới giải trí, có bao nhiêu phụ nữ sứt đầu mẻ trán cũng muốn gả vào đó, nhà chồng tốt như vậy không dễ tìm đâu.”

Ai chẳng biết đại thiếu gia nhà họ Mộ là người ngốc nghếch.djendan

“Đã tốt như vậy, lại là chồng chưa cưới của em gái, tôi sẽ không tranh
giành cướp đoạt, nên cứ gả em gái đi thì hơn. Bà yên tâm, tôi sẽ không
nói ra chuyện trước khi cưới em gái làm người đàn bà hư hỏng cùng với
chồng chưa cưới của chị gái, dù sao đối phương cũng là người ngốc
nghếch, sẽ không để ý đứa con hoang trong bụng em gái!”

Thiệu Thiến tức giận đến mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, Giang Mỹ Kỳ cũng trắng xanh lẫn lộn, sắc mặt đặc biệt khó coi.

Nhưng Đường Hạo Thiên thấy hơi chướng mắt, quát cô: “Giang Dĩ Mạch, cô đừng
làm khó dễ Kỳ Kỳ, đều là tôi chủ động, từ trước tới nay tôi không hề yêu cô, tôi vẫn luôn yêu Kỳ Kỳ, là tôi có lỗi với cô, có gì cô cứ nhằm vào
tôi, đừng tổn thương Kỳ Kỳ.”

Trong thoáng chốc viền mắt Giang Dĩ Mạch đỏ au, “Được, tôi gả.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.