Đọc truyện Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi – Chương 6: Thăng chức
Sáng ngày thứ hai, trong phòng làm việc trên tầng 3 của tòa soạn Nam Tước.
Điện thoại đang để trên bàn đột nhiên rung lên, Tô Úy bắt máy, là thư ký Giám đốc gọi điện tới, bảo cô đến phòng làm việc của Giám đốc, Giám đốc có chuyện tìm cô.
Đi thang máy lên phòng làm việc trên tầng 20, gõ cửa, sau khi nghe đước tiếng đáp trả thì đẩy cửa vào.
Hoa Vi Thần ngồi trên ghế trước bàn làm việc, mặt hướng ra ngoài của sổ, không thấy được vẻ mặt của anh ta. Đứng một lúc, thấy anh ta vẫn không nói gì, Tô Úy hỏi: “Hoa tổng tìm tôi có chuyện gì sao?”. Bởi vì Hoa Vi Thần là Giám đốc hành chính, từ trên xuống dưới trong Tòa soạn này không có vị lãnh đạo nào cao hơn anh ta nên nhân viên công ty trực tiếp gọi anh ta là Hoa tổng.
Hoa Vi Thần chuyển ghế qua đối mặt với cô, ý bảo cô ngồi xuống, Tô Úy không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống cái ghế đang đặt đối diện, thật lâu sau, Hoa Vi Thần mới mở miệng nói: “Tô Úy, cô mới đến công ty mấy ngày, nhưng theo tôi quan sát năng lực làm việc của cô rất tốt, cho nên tôi quyết định điều cô đến tồng công ty làm thư ký Tổng giám đốc!” Lúc nói câu này, anh ta chăm chú qua sát nét mặt của cô, theo như anh ta biết Tô Úy không phải loại người dễ bị lừa, mấy câu này khẳng định không giải quyết được chuyện gì rồi!
Tô Úy có cảm giác không đúng lắm, nhưng không đúng chỗ nào thì không thể tìm ra được. Nhìn người đối diện không có gì khác thường liền hỏi:
“Tổng công ty? Thư ký Tổng giám đốc?”
“Đúng, tổng công ty chính là tập đoàn Hạ thị, có lẽ cô cũng biết tòa soạn Nam Tước là một chi nhánh của tập đoàn Hạ thị, hiện tại bên kia thiếu một thư kí, Tổng giám đốc nói thi hành chính sách tuyển nhân viên trong nội bộ là tốt nhất, mà cô vừa lúc rất thích hơp!”. Công ty con của tập đoàn Hạ thị? chính là nói bậy, rõ ràng tòa soạn Nam Tước cùng Hạ thị cũng không có quan hệ trực tiếp! Tuyển nhân viên nội bộ rõ ràng là nói bậy, tuyển nhân viên nội bộ không phải là nên tuyển ở Hạ thị sao? Hơn nữa lại còn tuyển trợ lý trong một phòng làm việc nhỏ, thăng chức như vậy có phải quá nhanh rồi không. Đây chỉ là những gì Hoa Vi Thần nghĩ trong lòng, anh ta cũng không dám nói ra ngoài, hi vọng Tô Úy sẽ tin lời nói dối này. Như vậy thì anh ta mới có cái mà ăn nói với Tổng giám đốc chứ!
“Vậy nếu tôi không đi thì sao?”
“Cô nên suy nghĩ thêm một chút, tối thấy đãi ngộ trên tổng công ty tốt hơn so với ở đây rất nhiều….” Hoa Vi Thần còn chưa nói hết, Tô Úy liền mở miệng nói: “Tôi chỉ đùa một chút, tôi cũng không nói là không đi! Huống chi việc này đối với tôi mà nói là được thăng chức rồi!”
“Vậy thì tốt, vậy mai cô trực tiếp đến Hạ thị báo cáo đi! Tí nữa trở về bàn giao lại công việc, còn thủ tục tôi sẽ giúp cô chuẩn bị.”
Tô Úy trở lại phòng làm việc, sắp xếp một chút đồ, bàn giao xong rồi ra khỏi văn phòng, lúc đi cũng đã gần buổi trưa.
Một chiếc Ferrari dừng ở cách đó không xa, Tô Úy liếc một cái, nghĩ thầm: chiếc xe này cũng qua phong cách đi, không biết chủ nhân của chiếc xe này là ai?
Chuyện này đâu có liên quan gì đến mình? Nghĩ xong liền hướng đến trạm xe buýt đi đến, tính toán có nên đến siêu thị mua chút đồ không, thuận tiện đi đến chợ mua một ít rau cùng đồ ăn, đã lâu cũng không xuống bếp rồi, đột nhiên cô rất muốn ăn những mòn ăn gia đình! Tô Úy rất để ý đến chuyện ăn uống, nhất là việc đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm, nhưng gần ba năm nay cô rất bận rộn, những lần cô tự nấu ăn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô thường phải ăn những bữa ăn công việc, nhưng thứ thức ăn đầy dầu mỡ kia vừa mới ăn xong đã liền ói ra ngoài, dạ dày vốn không tốt, lại ăn những đồ ăn không có dinh dưỡng đó nên bệnh ngày càng nghiêm trọng. Cho nên trong túi của cô lúc nào cũng dự trữ sẵn thuốc đau dạ dày cùng một ít đồ ăn vặt.
Vừa đi được mấy bước, chiếc xe Ferrari liền tiến ngang đến trước mặt cô chặn luôn đường đi, hạ cửa xe xuống, chỉ thấy người kia ngồi im quan sát cô, là Hạ Nam, chính là người đàn ông yêu nghiệt đó! Trong lòng vẫn có chút kháng cự khi đến gần anh ta.
“Đi đâu? Lên xe đi, tôi đưa em đi!” Hạ Nam mở cửa cạnh ghế lại ý bảo cô ngồi lên.
Quyết định không thàm chú ý đến anh ta, chuẩn bị đi vòng ra chỗ khác, chỉ nghe thấy âm thanh lạnh lùng: “Cái tôi có nhiều nhất chính là thời gian, nếu em không ngại, chúng ta có thể ngồi đây sử dụng dần.”
Tô Úy không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi lên chỗ ngồi cạnh ghế lái, một giây sau chiếc xe lập tức phóng đi, làm Tô Úy theo quán tính đụng phải chỗ dựa thiếu chút nữa là ngã xuống đất. “Hạ Nam, có phải anh bị điên rồi không? Anh có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay không?”. Vẻ mặt lạnh nhạt của cô rốt cục không nén được giận, mở miệng kêu to, hô hấp cũng không thông, còn trực tiếp gọi đủ tên tuổi của Hạ Nam.
Hạ Nam tiếp tục lái xe cũng không thèm trả lời cô, chỉ là chỉnh chậm lại tốc độ xe. Trong xe dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Tô Úy vẫn nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa xe, trên mặt khôi phục lại vẻ lạnh nhạt trước kia, chỉ là đôi mắt tiết lộ tâm hồn của nàng không ở yên đây, giống như lại đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
Hạ Nam chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng lại quay sang ngắm Tô Úy, phát hiện ra dù ccoo đang đeo đôi mắt kính màu đen che gần hết khuôn mặt nhưng không che được hết phong thái cao ngạo của cô, giống như ở cô có điều gì đó thu hút khiến người ta không thể nào dời mắt ra được. Một người phụ nữ như vậy, làm sao có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh một người đàn ông ròng rã suốt ba năm, dấu đi tài năng của mình, chỉ vì muốn anh ta có thể ưu tú hơn ? Chắc cô phải yêu anh ta lắm. ( kể từ tối hôm qua khi cô giãy giụa làm rơi đôi mắt kính, nhìn cô, anh đã biết được cô chính là Tô Úy, Tổng giám đốc hành chính của Khải Phong, Anh cho người đi điều tra tài liệu về những chuyện liền quan đến cô thì phát hiện ra chuyện liên quan giữa cô và Khải Phong.)
“Xuống xe đi!” Âm thanh bên cạnh làm cắt đứt suy nghĩ của cô, khi phục hồi tinh thần thì phát hiện ra mình đã về đến nhà.
Một mình Tô Úy sống trong căn nhà hai tầng, nhìn từ bên ngoài vào thì giống như đã cũ, nhưng cô đã ở đây 3 năm. Hạ Nam vừa lái xe vào liền phát đây là đường một chiều, tương đối hẹp, hơn nữa còn là đường bùn, bốn phía đều là những căn nàh như vậy. Nhìn vài lần mới phát hiện ra nơi này ngay cả đèn đường cũng không có, nếu buổi tối đi bộ làm sao nhìn thấy gì, chỗ ở như vậy mà cô lại sông lâu như thế, thật là có điểm bội phục người phụ nữ trước mặt rồi.
Dĩ nhiên anh cũng không nhận ra người phụ nữ trước mặt này là không muốn thue một chỗ tốt hơn.
Ở thành phố A, có người nào không biết Giám đốc sáng tạo của công ty quảng cáo Khải Phong tiền lương hàng năm cũng đã đủ để mua một ngôi biệt thự sang trọng trên đỉnh núi đây.
Tô Úy mở cửa chuẩn bị xuống xe, lại nghĩ đến điều gì, quay đầu nói voiwa Hạ Nam: “Tổng giám đốc, anh lái xe đến phía trước khoảng 200m là có thể quay đầu. Cảm ơn anh đã đưa tôi vè.” Nói xong liền xuống xe đóng kĩ cửa xe hướng anh khoát tay, sau đó cũng không quay đầu lại chạy thẳng vào nhà, giống như đằng sau có mãnh thú đuổi theo.