Đọc truyện Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi – Chương 3: Đến nơi hẹn
Gió thu tạt qua trên người khiến cô cảm thấy thoải mái vô cùng! Đứng giữa đường phố phồn hoa, nhìn mọi người tất bật đi lại trên đường cũng là một thú vui để hưởng thụ cuộc sống! Tô Úy chính là nghĩ như vậy, cho nên việc cô hay làm nhất chính là đứng giữa đường phố đông người để ngắm phong cảnh phố xá, theo lời bạn tốt của cô Tề Phỉ chính là ngẩn người! Cho nên mới có cảnh như bây giờ, một người phụ nữ mặc quần áo công sở màu đen đứng ngẩn người ở ven đường!
Qua hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần Tô Úy mới quay trở về công ty.
“Hôm nay Tổng giám đốc đến lại không được nhìn thấy anh ấy, tại sao không gọi tôi mang cà phê vào chứ? Như vậy là có thể nhìn thấy Tổng giám đốc đẹp trai của chúng ta rồi!”
“Đúng vậy, tại sao lại gọi cô ta chứ? Muốn xinh đẹp cũng không có xinh đẹp, muốn vóc dáng cũng không có vóc dáng!”
“Đúng vậy a, lại còn cả ngày giả bộ lạnh lùng! Hỏi cái gì cũng không trả lời.”
………
Đây chính là những gì Tô Úy nghe được ở trong toilet, cô cũng chẳng còn gì để nói, những người phụ nữ này mỗi phút đều không nghỉ được cái miệng, chỗ nào cũng có thể buôn chuyện được. Thôi, miệng ở trên thân người ta, cô cũng chẳng thể nào ngăn được. Ngược lại, cô còn thấy phải đi rót cà phê chẳng có gì là tốt, còn bị người đàn ông đó nhìn chăm chú khiến cô có chút không thoải mái. Cô cũng cảm thấy hơ bực bội: không phải có thư kí Tổng giám đốc đấy sao, tại sao lại bắt cô đi rót cà phê? Thôi quên đi, ai bảo cô chỉ là một tiểu nhân viên làm công ăn lương nhỏ bé đây!
Mới vừa trở lại phòng làm việc:
Bầu trời lâu rồi không trong sáng
Vẫn giữ mãi nụ cười của em.
Đã khóc rồi nhưng vẫn không thể chôn vùi tội lỗi của tôi
Cánh diều mắc kẹt trên bầu trời ảm đạm
Nỗi khát khao vẫn chờ đợi để cứu giúp
Tôi kéo lại dây diều, ôn lại sự dịu dàng mà em trao
Nỗi cô đơn đã bị cách ly sang một phía
Cười vào những lời hứa mà anh không dám thốt. . . .
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Úy nhìn một lúc mới nhận máy.
“Đươc, tớ biết rồi!” Không biết đối phương nói cái gì, chỉ thấy Tô Úy đông ý rồi cúp máy. Kể từ đêm hôm đó, về đến nhà cô liền đem bài hát mình thích nhất chuyển thành nhạc chuông của tất cả mọi người gọi đến. Đơn giản vì cô nghĩ rằng bây giờ anh ta làm gì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cho nên muốn thông qua thay đổi này để khiến bản thân mình bình tâm lại.
Đúng vậy, cô cuối cùng cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi! Cô cũng cần có người yêu mình, cũng muốn khi mình giành hết cả trái tim để yêu một người thì người đó cũng bỏ ra chừng đấy tình yêu để yêu cô.””
Mở blog của mình ra, đem phần tâm trạng mà cô vẫn đăng: “ Yêu anh, chỉ cần anh hạnh phúc là đủ rồi.” đổi thành “Tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi, cũng cần có người yêu mình.”
Bầu trời lâu rồi không trong sáng
Vẫn giữ mãi nụ cười của em.
Đã khóc rồi nhưng vẫn không thể chôn vùi tội lỗi của tôi
Cánh diều mắc kẹt trên bầu trời ảm đạm
Nỗi khát khao vẫn chờ đợi để cứu giúp
Tôi kéo lại dây diều, ôn lại sự dịu dàng mà em trao
Nỗi cô đơn đã bị cách ly sang một phía
Cười vào những lời hứa mà anh không dám thốt.
Vừa mới sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị tan làm, tiếng chuông lại vang lên, là số máy lạ, hai tay nắm chặt rồi lại buông ra, sau đó tiếp nhận cuộc gọi, bởi vì cho dù muốn hay không cô vẫn phải đối mặt, vậy chi bằng nếu phải đến thì đến luôn đi.
“A lô.”
“Bây giờ có rảnh không?” Không phải là âm thanh quen thuộc mà cô nghĩ mà là một âm thanh xa lạ lạnh lùng truyền đến, không khỏi làm cô rùng mình một cái. Âm thanh này hình như cô từng nghe qua, đang cố gắng lục lọi chút trí nhớ còn xót trong đại não, âm thanh bên kia lại truyền đến: “Tôi là Hạ Nam.”
Trong đại não thoáng qua một gương mặt, chính là người đàn ông lạnh lùng đó! Người ta cũng đã báo danh ra, nếu còn không trả lời thì cũng không hay lắm: “ Có chuyện gì sao Tổng giám đốc?” Bên kia chỉ truyền đến mấy chữ: “Cho cô 5 phút, tôi chờ dưới sảnh” Nói xong liền dập mãy, cũng không cho cô một chút thời gian nào để từ chối.
Đúng là không thể hiều nổi, đồ thần kinh, đầu óc có vấn đề,… phàm là những gì có thể nghĩ tới cô đều đem ra mắng hết trong lòng. Cô và anh ta hình như mới gặp nhau một lần, có chuyện gì để nói mà gặp chứ, rốt cục anh ta tìm cô để làm gì đây?
Tô Úy suy nghĩ một lúc cũng không tìm ra kết quả.
Cho đến nửa giờ sau, Hạ Nam chờ Tô Úy dưới lầu mà không thấy cô xuống, liền gọi điện cho cô, thế nhưng lại không thấy cô nghe điện thoại, sau đó anh gọi điện tới phòng làm việc mới biết cô đã về từ nửa tiếng trước rồi! Người phụ nữ chết tiệt, nhớ đấy, cô là người đầu tiên dám cho anh leo cây! Thế nhưng mình lại ngồi đây chờ cô ta cả giờ, có phải mình bị điên rồi không?
Chỉ thấy một chiếc xe thế thao Lamborghini màu xám bạc nhanh chóng biến mất ở dưới lầu.
Mà bên kia, Tô Úy từ cửa sau trốn về, liền gọi taxi đi đến địa điểm sang trọng nhất thành phố A – hội sở giả trí “Nam Tước” hoàng triều, buổi trưa nhận được điện thoại của bạn tốt Tề Phỉ nói hôm nay muốn cùng nhau tụ tập ở Nam Tước hoàng triều, vốn muốn từ chối vì cô biết nếu công ty họp mặt nhất định Diệp Phong cũng sẽ ở đây, không hiểu sao theo bản năng cô lại có cảm giác bài xích.
Đã từng một lần cho rằng cả đời này sẽ sống đơn giản như thế, vì người mình yêu mà cố gắng thì dù là chịu nhiều uất ức hơn nữa cũng đáng giá, nhưng mấy ngày gần đây cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, có lúc cô đã nghĩ lựa chọn ban đầu là đúng sao? Có thật là đáng giá không? Vì anh ta mà trốn nhà bỏ đi, vì anh ta mà ở lại học thêm đại học một năm nữa, nhiều đến mức chính cô cũng không nhớ rõ mình đã làm những gìnữa!
Chỉ là làm nhiều như vậy, thế nhưng cũng không bằng người phụ nữ kia nói một câu liền xoay người rời đi! Nói không hận chút nào thì đó là nói dối, chỉ là người cô hận là chính mình, hận mình quá hèn mọn, hận mình không bỏ được, hận……
Nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý đi, bởi vì sớm hay muộn cô cũng phải đối mặt với tất cả mọi thứ, bây giờ cô muốn ép mình buông tay với mọi thứ. Vậy thì đi xem cảnh bọn họ hạnh phúc bên nhau một chút đi, để cho mình đau lòng, sau đó quên đi! Tàn nhẫn với chính bản thân mình như vậy, cô thậm chí còn hoài nghi có phải mình có khuynh hướng tự ngược hay không?
Đi theo phục vụ đến phòng mà bọn họ đã thuê trước, đứng trước cửa thật lâu rốt cuộc cô cũng lấy dũng khí đẩy cửa bước vào.