Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 29: Đến thành phố C (2)


Đọc truyện Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi – Chương 29: Đến thành phố C (2)

Tô Úy không thể không nói, Hạ Nam làm đồ ăn đúng tiêu chuẩn của đầu bếp nhà hàng năm sao, so với với anh trai nhà mình tuyệt đối không kém cạnh, sắc hương toàn vẹn, làm cho người ta càng muốn ăn nhiều hơn, mà cô cũng coi như là thùng gạo đi, không nhịn được mà xin thêm một bát cơm, khiến cho dạ dày của cô nhảy lên náo loạn, không thể làm gì khác hơn đành uống 2 viên thuốc dạ dày trước khi đi ngủ!

Mà đổi thành Hạ Nam bên kia, vẫn đang ở trong thư phòng dùng máy tính xử lý tài liệu quan trọng Văn Viễn chuyển tới, đợi xử lý xong rồi, mới phát hiện ra trời đã xám xịt, một ngày cũng đã sắp kết thúc, liếc nhìn đông hồ đeo trên tay thì đã hơn 5h! Nhớ tới khuôn mặt nhỏ bé hưng phấn vui vẻ lúc ăn cơm trưa của Tô Úy, còn không ngừng nói đồ ăn của anh làm đạt tiêu chuẩn nhà hàng năm sao, khóe miệng không tự giác mà nhếch lên!

Trên người anh lúc này không còn sự lạnh lùng cùng hơi thở lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn tú trở nên nhu hòa, đôi mắt đen nhánh mang theo tia sáng ấm áp, ngay cả quanh thân cũng tỏa ra sự ấm áp.

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên .org

Anh đứng dậy đi xuống dưới nhà, đi ngang qua phòng tô Úy thì nghe được một âm thanh thì thầm rất nhỏ, nhưng đối với người trải qua huấn luyện đặc thù như Hạ Nam mà nói, cho dù đóng cửa lại, âm thanh cho dù có nhỏ hơn anh cũng có thể nghe thấy.

Anh không chút suy nghĩ, liền đi tới đẩy cửa đi vào bên tỏng. Bên trong không bật đèn bên ngoài ánh sáng vẫn chưa hoàn toàn biến mất vẫn chiếu đến, chiếu lên tiểu nhân nhi đang nằm cong người trên giường lớn!

Chân thon dài đi mấy bước là đến giường, nhìn trên trán trắng nõn của tô Úy rịn ra mấy giọt mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn dù đang ngủ cũng tràn đầy sự bất an, rối rắm, giữa hai chân mày nhăn lại hiện rõ sự ưu thương, tay không tự giác mà vuốt nhẹ khuôn mặt kia! Cuối cùng là nguyên nhân gì mà có thể khiến cô có cảm giác không an toàn? Chằng lẽ bởi vì người đàn ông kia? Là Diệp Phong?


Nghĩ đến đây, sắc mặt của anh âm trầm đi mấy phân, ngực giống như bị nghẹn lại cảm thấy cực kì khó chịu cùng phiền não.

“Không cần…. không cần….A………” Mới vừa hồi hồn lại chỉ thấy tô Úy miệng đứ quãng nói nhỏ, tay không ngừng quơ quàng, thái độ khác thường vừa hoảng sợ vừa luống cuống.

Hạ Nam nhìn thấy cô như vậy, tâm trở nên co rút đau đớn, ngồi xuống trước giường ôm trọn thật chặt thân thể của cii, trong miệng không ngừng an ủi: “Ngoan, không sao!”

Thật lâu sau, Tô Úy dần dần bình tĩnh lại, khuôn mặt nhỏ bé dần trở nên nhu hòa, thân thể hướng đến nguồn nhiệt dịch đến, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy anh.

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên .org

Hạ Nam nhìn động tác của người phụ nữ trước mặt, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ dịu dàng cũng cưng chiều trên mặt thể hiện rõ!

Nhưng mà nghĩ đến một vấn đề khác anh lại nhíu nhíu mày, nếu như hôm nay không phải mình mà là một người đàn ông khác, cô không phải cũng sẽ ôm người đàn ông kia như vậy?


Đáng chết!

Nhìn cô bởi vì ôm lấy anh mà cánh tay trắng nõn mềm mại như em bé phơi bày ra bên ngoài, anh nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay nhỏ bé kia bỏ vào trong chăn, đang chuẩn bị đứng dậy, phát hiện đôi tay của cô lại bò tới.

Nếu không phải tiểu nữ nhân trước mặt hít thở vẫn đều đặn, mắt nhắm chặt lại, anh cũng muốn hoài nghi cô đang cố ý!

Híp cặp mắt u ám thâm thúy, con ngươi chợt lóe lên tia giảo hoạt, khóe miệng mỉm cười, gương mặt góc cạnh tuấn tú càng thể hiện rõ vẻ yêu nghiệt! Cởi giày ra, vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh người cô, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô, động tác lưu loát! Mà một loạt động tác vẫn không làm cô gái nhỏ kia thức giấc, cô chỉ giật mình, sau đó đôi tay lại ôm chặt lấy nguồn nhiệt trước mặt mình!

Mà thân thể Hạ Nam bên kia, xuyên qua ánh sáng heo hắt nhìn khuôn mặt của cô, một tay lướt nhẹ qua hàng lông mi nhỏ thật dài, đôi môi anh đào hồng phớt, cơ hồ hoàn mỹ đến không ai có thể sánh kịp, địa điểm tình huống này đối với bất kì nam nhân nào mà nói quả thật vô cùng mị hoặc!

Mà anh cũng không ngoại lệ, đối với những người phụ nữ khác, anh chưa bao giờ có cảm giác này! Anh nắm thật chặt hầu kết, gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ khổ sở, cảm thất trong thân thể trào lên một trận khô nóng, nơi nào đó rục rịch ngóc đầu dậy!

Vốn là muốn nhịn bộ dạng kinh hoàng, luống cuống của cô gái nhỏ trong lòng lúc tỉnh dậy, nghĩ một chút đã cảm thấy thoải mái, nhưng hiện tại là tình huống gì? Thật không biết đây là làm sao, tự mình hành hạ mình sao?


Mỹ nhân trong ngực, chỉ có thể nhìn không thể ăn!~

Mà người phụ nữ trước mặt, giống như không cảm thấy nguy cơ trước mặt, lại càng tiến gần đến chỗ tỏa ra hơi ấm, lấy một loại tư thế cực kì mập mờ nằm trong ngực Hạ Nam! Mà bây giờ đối với Hạ Nam mà nói càng thêm hành hạ, Tô Úy cuộn cong thân thể nằm nghiêng, thân thể mềm mại dán chặt vào anh đôi mô anh đào chạm vào cổ anh, hơi thở ấm áp thổi lên phía trên, khiến anh chút nữa không tự chủ được!

Anh cúi đầu thận trọng hôn mi tâm của cô, cặp mắt, gò má rồi đến đôi môi anh đào vô cùng mị hoặc!

Mà Tô Úy đang ở trong mộng, ngửi thấy mùi hương nam tính quen thuộc, theo bản năng mở nhẹ cánh môi, dùng đầu lưỡi liếm đôi môi mềm mại, muốn bao nhiêu mị hoặc thì có bây nhiêu mị hoặc! Hạ Nam bá đạo dùng đầu lưỡi của nàng dây dưa, cọ sát lẫn nhau, giống như còn thiếu rất nhiều, dần dần tăng thêm động tác trong tay, cởi bỏ quần áo ở nhà của Tô Úy!

“Ư…” Thanh âm trầm thấp của Tô Úy kéo lý trí của hạ Nam trở lại, nhìn lên cánh mô ửng đỏ của người phụ nữ trước mặt cùng bộ quần áo bị kéo đến tận ngực, ảo não rên một tiếng, rốt cuộc mình đang làm gì, lại nhiều lần vì cô mà mất khống chê!

Nhanh chóng chỉnh sửa quần áo của cô thật tốt, trước khi cô kịp mở mắt liền nghiêng người nằm xuống nhắm mắt lại, vẫn không quên đem cô gái nhỏ này đặt ngang hông mình.

“A……” Tô Úy nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, liền xe dịch thân thể của mình, hét chói tai một tiếng.

Mà Hạ Nam lập tức “tỉnh lại”, đôi tay vươn tới đỡ cô để cô không bị ngã xuống đât! Nâng lên khóe môi, bộ mặt vô tội nhìn gương mặt như cà chua chín của cô, đôi mắt mở to kinh hoàng, phòng bị nhìn anh, đôi tay chống đỡ trước ngực hòng kéo dài khoảng cách của hai người!


“Làm sao anh có thể ở trong phòng ngủ của tôi?” Tô Úy gạt gạt đôi mi thanh tú, nhìn anh chằm chằm.

“Có phải em muốn hỏi tôi tại sao lại ở trên giường em? Thật ra thì rất đơn giản, tôi nhìn em đạp chăn rơi xuống đất, chỉ là muốn đắp lại chăn cho em, ai ngờ em lại nắm chặt tay tôi không buông, bảo tôi không cần đi……” Anh cũng không tiếp tục nói thêm , để cho cô có đủ không gian tưởng tượng! Dù sao lời nói của anh cũng nửa thật nửa giả, nói nhiều cũng chỉ khiến cô thêm hoài nghi, chỉ là nhìn người phụ nữ trước mặt này…..Chà chà! Thật là có ý tứ!

Chỉ thấy cô khẽ cúi đầu, ảo não vuốt mái tóc của mình, thì thầm câu: “Thật là mất hết cả mặt mũi rồi!” Tại sao lại có thể như vậy, không phải là nằm mơ ư, thế nào lại thành thật rồi? Giống như nghĩ đến điều gì, cúi đầu nhìn quần áo của mình, thấy vẫn bình thường thì thở phào nhẹ nhõm! May nhờ…

Đến lúc cô ngẩng đầu lên, Hạ Nam đã đứng dậy xỏ giày của mình vào, đứng trước giường híp mắt nhìn cô! Chống lại ánh mắt đen thâm thúy, môi anh đào khẽ mở, lúng túng không biết nên nói gì, chỉ đành mở to mắt vô tội nhìn anh!

“Mặc dù chúng ta ngủ chung giường, nhưng em yên tâm đi, tôi sẽ không cần em chịu trách nhiệm!” Hạ Nam mở miệng khẽ nói, lời nói ra quả thật không tức chết người không đền mạng đây!

“Anh…” Người đàn ông trước mặt có thể bớt vô sỉ mọt chút không? Coi như ngủ cùng một cái giường, hình như người chịu thiệt là cô, sao hiện tại lại giống như anh ta đang chịu thiệt vậy! Tức chết cô, người đàn ông này sao có thể..?

“Tôi đi nấu cơm trước, em nghỉ ngơi đi! Chờ một chút khi nào làm xong sẽ gọi em!” Bỏ lại những lời này, anh vui vẻ đi xuống nhà! Anh sợ nếu còn không đi nhất định sẽ bị cô ăn tươi nuốt sống mất, nhìn ánh mắt cô là cũng đủ biết…

Hạ Nam vừa mới đi ra, liền nghe thấy tiếng gầm giận giữ! Trêu chọc tiểu nữ nhân này đúng là thú vị! ha ha…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.