Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 17Quyển 1 -


Đọc truyện Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi – Chương 17: Quyển 1 –

Khi Tô Úy trở lại phòng làm việc, vứt bừa túi xách lên bàn, đi đến phía cửa sổ, đôi tay ôm trước ngực, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt đến thờ ơ, nhưng đôi mắt dưới gọng kính trống rỗng vô hồn, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Cho đến khi cô đột nhiên cảm thấy dạ dày của mình rất đau, mới xoay người nhanh chóng tìm thuốc đau dạ dày trong túi xách, lấy ra hai viên liền nuốt xuống cùng với cốc nước lạnh, đau đớn thoáng qua có chút trở lại bình thường, mồ hôi lạnh trên trán cũng dần biến mất.

Sớm biết thế này đã không ăn bít tết rồi, biết rõ dạ dày của mình dị ứng với thịt bò, còn cố tình ăn hết chỗ thức ăn đấy. Thật sự hoài nghi mình có khuynh hướng tự ngược bản thân.

Ba năm trong quá khứ, mỗi lần cùng Diệp Phong ăn cơm Tây đều là anh ta giúp cô gọi thịt bò bít tết, cô cũng không nói mình bị dị ứng, không thể làm gì khác hơn là ăn! Luôn muốn anh ta tự nhận ra! Kết quả ăn lần nào là đau bụng lần đấy, có lần nghiêm trọng nhất còn phải vào viện! Nhưng dù như vậy nhưng Diệp Phong cũng không phát hiện ra cô bị dị ứng với thịt bò, có lẽ đây chính là kết quả của việc không có tình yêu!

Sau khi uống thuốc, cô ngồi vào bàn trước ghế sô pha, ngước mắt lên liền nhìn thấy hộp trang sức lúc sáng mình để vào túi, cầm hộp đứng dậy đi đến phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Đứng ở trước cửa, gõ một tiếng, nghe được âm thanh trầm thấp mà khêu gợi từ bên trong truyền ra mới đẩy cửa tiến vào.

Trước bàn làm việc, Hạ Nam lại đang cắm cúi với đống tài liệu trên tay, ngước mắt lên nhìn thấy là cô, lại cúi đầu chuyên chú làm việc.

“Tổng giám đốc, sợi dây chuyền này trả lại cho anh!” Tô Úy đứng trước bàn làm việc của anh, đặt hôp đặt trên góc bàn, nói khẽ.


Hạ Nam nhận lấy hộp mở ra nhìn sợi dây chuyền, lại đưa trả Tô Úy, Tô Úy không nhận vội mở miệng: “Thứ quý báu thế này tôi nhất định không thể nhận!”

“Sợi dây chuyền này chỉ bắt chước kiểu của “Pha lê đen”, không đắt tiền, cứ để ở chỗ em đi!” Hạ Nam giống như biết cô đang băn khoăn điều gì, mở miệng nhàn nhạt giải thích, đem cái hộp đưa đến trong tay cô.

“Là gỉa?” Tô Úy nhìn vật trong tay nhỏ giọng hỏi.

“Ừm!” Hạ Nam trả lời

“Cái này rất giống đồ thật! Ở đâu làm vậy, lần sau tôi muốn mua cái gì nhất định sẽ đến đó!” Tô Úy xem xét sợi dây chuyền trong tay, từ đáy lòng mà nói.

Hạ Nam nói mấy câu để cho cô về phòng của mình, cô gật đầu rời đi, trước khi đi vẫn không quên đóng cửa lại.

Mà Hạ Nam sau khi cô rời khỏi, ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ không tự nhiên, nghĩ thầm: “Từ khi nào mà “Pha lê đen” biến thành hàng giả? Vì muốn cô giữ lại sợi dây chuyền bên người, từ lúc nào anh bắt đầu nói dối đây?”

Mở ngăn kéo thứ hai của bàn làm việc, lấy ra một tấm hình, trên tấm hình có ba người, một nữ hai nam, một người trong đó chính là Hạ Nam, còn có một người đàn ông rất có khí khái cùng một cô gái rất giống búp bê, hình có chút ố vàng, có lẽ đây là tấm ảnh từ 4, 5 năm trước rồi!

Nhìn hình, sắc mặt Hạ Nam đột nhiên trở nên khó coi, trong mắt lóe lên một tia giận giữ, đem hình ném xuống đât. Hơi thở của Hạ Nam lúc này lạnh lung khát máu không khác gì loài quỷ dữ!

Nếu như vài người bạn tốt của anh ở đây nhất định sẽ nghĩ: đây chính là hơi thở mà một thủ lĩnh hắc đạo nên có! Nhưng hạ Nam như vậy có chút kinh khủng, bọn họ không hy vọng Hạ Nam sẽ trở nên như vậy!

Tại sao? Tại sao? Có người tự nói với mình tại sao kết quả lại như thế?

Những thứ đã làm tổn thương người của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đây!

Rơi vào trong ký ức.


Năm năm trước.

Trên sân thể dục của trường đại học Sâm Nam vắng tanh người vì còn đang trong giờ học, xa xa chỉ nhìn thấy hai người thiếu niên một đen một trắng đang chơi bóng rổ, cách đó không xa một nữ sinh có dáng dấp đáng yêu đứng mỉm cười nhìn bọn họ, thỉnh thoảng vỗ tay cổ vũ bọn họ cố gắng lên! Ở trường đại học Sâm Nam, ba người này vì gia thế quá mức hùng mạnh mà không ai dám quở trách bọn họ, ngay cả hiệu trưởng nhìn thấy bọn họ còn muốn cúi đầu khom lưng, bởi vì cha mẹ bọn họ chính là những nhân vật lớn, hơn nữa đây còn là trường tư thục.

Đại học Sâm Nam nằm trên một khu đất thuộc thành phố A, trường này là do những người vô cùng giàu có đầu tư xây dựng, chất lượng giảng dạy xếp số một, khuôn viên tuyệt đẹp, cho nên có vô số người giàu có dù có phải chi ra bao nhiêu tiền cũng muốn đưa con cái mình vào trường này, chỉ vì sau này nhất định bọn họ sẽ có tiền đồ tốt! Nghe nói học sinh nơi này đều mặc quần có nhãn hiệu nổi tiếng, có xe sang trọng đưa đón, cho nên trường này có thể nói là cho con em nhà giàu vào học! Dĩ nhiên trong này cũng có ngoại lệ.

“Nam! Chúng ta nghỉ ngơi đi!” Người thiếu niên mặc quần áo màu trắng nói với người mặc quần áo màu đen! Hai người đều là những người có dung mạo đẹp mắt, người thiếu niên mặc quần áo màu trắng như ánh mặt trời, nhìn qua ôn hòa mà khiêm tốn, mà người kia lại là một yêu nghiệt tuấn mĩ, mặc dù cười nhưng nét cười không chạm đến đáy mắt, khiến người ta có cảm giác hơi khó thở!

Người mặc quần áo màu đen gật đầu, dẫn đầu đi đến chỗ cô gái.

Cô gái thấy bọn họ đi tới, đưa cho hai người mỗi người một bình nước cùng một cái khăn lông, cười đến ngọn ngào với bọn họ.

Hai người con trai nhân lấy đồ vật trong tay của cô, mở nắp uống từng ngum lớn nước, sau đó nằm ngửa trên thảm cỏ nhìn bầu trời xanh thẳm.

Khi đó bọn họ đều cho rằng cả đời sẽ sống đơn giản như thế này!

……..


Hạ Nam nhìn một màn trước mặt, vẻ mặt vẫn giống như bình thường, chỉ là nắm đấm đang nắm chặt của anh đủ để cho thấy tâm trạng anh lúc này! Tại sao lại có thể như vậy? Người con gái mình thích lại cùng người bạn tốt nhất của mình nằm trên giường không mảnh vải che thân! Khống chế xong tâm tình của mình, cũng không đánh thức bọn họ, xoay người rời đi!

Anh không biết sau khi sảnh bỏ đi, cô gái vốn nên ngủ say mở hai mắt ra, chăm chú nhìn về hướng anh vừa rời khỏi, trong mắt chỉ là vẻ nhàn nhạt, làm cho người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ của cô!

Hạ Nam đứng thẳng người, kiên định đi ra khỏi khách sạn, lúc này thái độ so với bình thường còn lạnh lùng hơn, khóe môi nhếch lên một đường cong trào phúng! Đi tới trước xe của mình, nhấn động cơ nhanh chóng biến mất khỏi ga ra của khách sạn! Nhưng không nghĩ đến trên đường lại gặp một đám người tập kích, bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại thì đã nằm tại một bệnh viện nổi tiếng ở Mĩ.

Năm năm qua mặc dù vẫn sống ở Mĩ, chưa từng quay về nước, nhưng thông qua vài người bạn tốt, cũng hiểu rõ nội tình trong nước! Cũng đã phía người điều tra chuyện mình bị tập kích, phát hiện một tin tức: gặp tập kích không phải ngoài ý muốn mà có người cố ý an bài!

Chuông điện thoại vang lên làm cắt mạch hồi tưởng của anh, lấy lại tinh thần anh nhận điện thoại.

Bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp: “Nam lão đại, To Minh Hiên thời điểm gần đây cùng mấy công ty khác tranh đoạt công ty EVEN, nếu như phát triển thuận lợi đây sẽ là nguồn lợi lớn! Còn Lâm Nguyệt vẫn như trước đây, cả ngày chỉ ngồi ở hành lang vẽ tranh, không có gì đặc biêt! Vậy bây giờ muốn hành động sao?”

“Trước không nên hành động, chờ một chút, phái người quan sát kĩ bọn họ!” Hạ Nam nghe báo cáo trong điện thoại, suy nghĩ một chút liền mở miệng.

“Vâng!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.