Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 136Quyển 3 -


Đọc truyện Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi – Chương 136: Quyển 3 –

Trong thang máy riêng của khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, bầu không khí có chút ngột ngạt trầm muộn.

Mấy bóng dáng anh tuấn đứng an tĩnh bên trong thang máy, thần sắc mỗi người mỗi khác.

Hạ Nam cúi đầu nhìn người mà mình đang ôm trong ngực, ánh mắt thâm thúy nhu hòa, lúc này, FIR ở trong ngực anh đã nhắm mắt ngủ, nhưng cô vẫn chau mày, thỉnh thoảng lẩm bẩm, thanh âm trầm thấp, có thể thấy cô ngủ cũng không yên ổn.chuong moi nhat tai dd

Dù ngủ thiếp đi, hai tay cô vẫn nắm chặt lấy áo anh, gân xanh nổi trên mu bàn tay, khớp xương trắng bệch cho thấy cô dùng sức lực rất lớn, dường như sợ buông tay, anh liền biến mất không thấy nữa.

Còn La Tân Hàn, Sở Khiếu Nhiên và Quỷ Y đều cúi đầu, vẻ mặt âm trầm không biết đang suy nghĩ gì.

—– —– —–

Tầng trên cùng của khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, trong phòng tổng thống xa hoa.

“Cô ấy thế nào?” Hạ Nam thấy Quỷ Y đã kiểm tra cho cô xong, đang dọn dẹp những thứ mình mang đến, liền mở miệng hỏi, giọng nói không che dấu được sự lo âu.

“Ừ, ra ngoài rồi nói.” Quỷ Y liếc nhìn FIR đang nằm ngủ trên giường mà cũng không yên ổn, nhẹ giọng nói, anh ta thu dọn đồ đạc của mình xong, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài, La Tân Hàn và Sở Khiếu Nhiên cũng đi ra theo.

Hạ Nam liếc nhìn thật sâu FIR đang nằm trên giường, sắc mặt cô tái nhợt, anh đi nhanh ra ngoài.

Hạ Nam đi ra ngoài nhìn ba người ngồi trên ghế salon, ưu nhã cất bước đi tới.

Ánh mắt Quỷ Y nhàn nhạt quét qua ba người trước mặt, nói: “Vết sẹo trên má phải của cô ấy, tôi có thể lập tức phẫu thuật, tỷ lệ thành công là 100%.” Nói xong, anh ta thoáng dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Bây giờ tai bên phải của cô ấy chưa thể chuẩn đoán chính xác, chờ cô ấy tỉnh lại phải đi đến phòng thí nghiệm của tôi, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng tôi mới có đáp án chính xác cho mọi người, còn về phần tinh thần, phải quan sát cẩn thận trạng thái của cô ấy, mới có câu trả lời.” Anh ta biết mình không cần nói thêm gì nữa, ba người này cũng sẽ hiểu lời nói của anh ta là có ý gì.truyen dang tai dd

Quả nhiên, anh ta vừa nói xong, ba người đều không nói một câu, cúi đầu trầm tư.


Đang lúc này, di động trong túi của La Tân Hàn vang lên đột ngột, làm không gian tĩnh lặng ở nơi này có phần bớt ngột ngạt.

Ba người còn lại đều nhìn về phía La Tân Hàn, chỉ thấy anh lấy di động ra liếc nhìn dãy số, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Ngoài hành lang, La Tân Hàn đứng ở một góc nhỏ nghe điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn của Boss, anh nhàn nhạt mở miệng: “Boss, bên này Tô Úy xảy ra chút chuyện, sáng hôm nay xảy ra tai nạn giao thông, cô ấy bị đưa vào sở cảnh sát để lấy lời khai, nghe nói người bị đụng hiện giờ còn đang cấp cứu trong bệnh viện.”

“Vậy bây giờ cô ấy như thế nào?”

“Hạ Nam sử dụng quan hệ đưa cô ấy ra rồi, nhưng hiện tại tinh thần của cô ấy hình như không được tốt lắm.”

Nhanh chóng tra rõ chuyện gì đã xảy ra? Tôi sẽ dành ra hai ngày qua đó một chuyến, đến lúc đó hi vọng cậu đã giải quyết xong xuôi.”

“Vâng.” Đợi bên kia cúp điện thoại trước, La Tân Hàn mới chậm rãi cất di động vào túi rồi đi vào bên trong phòng.

Lúc anh trở vào phòng, chỉ thấy một mình Hạ Nam đang ngồi dựa trên ghế salon, vẻ mặt âm trầm, hơi thở toàn thân lạnh như băng, cái điện thoại di động màu đen bị anh siết chặt trong tay, tựa như muốn bóp nát nó vậy.

“Tôi mới vừa gọi điện thoại kêu người đi điều tra tai nạn giao thông hôm nay, kết quả là camera nơi đó bị phá hư, hiện trường cũng có dấu hiệu bị dọn dẹp qua!” Thấy La Tân Hàn, anh liền nói ngay tin tức vừa nhận được.

“Nói như vậy tai nạn giao thông lần này là có người cố ý sắp đặt?” Nghe anh nói, La Tân Hàn nheo nheo mắt suy đoán, nhưng rốt cuộc là do ai làm?

—– —– —–

FIR mơ màng mở mắt, cô nhanh chóng ngồi dậy, nhìn căn phòng lớn như thế nhưng chỉ có một mình mình, hoảng sợ mở to mắt, cô từ từ bình tĩnh lại.


Cô xuống giường, để chân trần đi ra ngoài, gấp ga gấp gáp nên có hơi loạng choạng.doc chuong moi nhat tai dd

Rời khỏi phòng, men theo âm thanh trong phòng bếp đi tới, đôi chân nhỏ nhắn trắng noãn đạp trên thảm mềm phát ra tiếng động nhỏ.

Im lặng đứng trước cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng bận rộn bên trong, theo bản năng hai tay cô sờ lên cổ, nhưng lại cái gì cũng không có, thất thần cúi đầu nhìn cần cổ trống trơn của mình, sao lại không có? Hai tai vịn trán, cố gắng suy nghĩ mình có thể làm rơi nó ở đâu…..Sở cảnh sát? Khẳng định là bị rơi ở sở cảnh sát, không sai, nhất định là vậy!

—–

Lúc Hạ Nam nấu xong thức ăn ngon lành, chuẩn bị đi vào phòng đánh thức FIR, liếc nhìn thấy phòng ngủ mở cửa, trong lòng không khỏi luống cuống hoảng hốt, đi vào trong phòng, thấy trên giường trống không, anh nhanh chóng chạy ra ngoài, không kịp thay bộ đồ ở nhà đang mặc.

Vừa ra khỏi thang máy, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi chồm hổm trước cửa thang máy, anh mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô mặc áo ngủ tơ tằm màu trắng, chân rút vào thân thể, bất nhã ngồi chồm hổm dưới đất, nhìn bộ dáng này của cô, mặt Hạ Nam xụ xuống.

Đang ngồi chồm hổm dưới đất, tầm mắt của FIR bỗng xuất hiện một đôi giày vải màu lam, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt quen thuộc, cô ngây ngốc cười.

Hạ Nam nhìn cô, bất đắc dĩ cười cười, ngồi xổm xuống bế cô lên.

“Sao em lại xuống đây, có biết em như vậy làm anh rất lo lắng hay không?” Nhìn bộ dáng này của cô, trong lòng Hạ Nam mơ hồ bất an, bây giờ cô có chút không bình thường, một lát phải gọi Quỷ Y tới đây một chuyến, trong lòng anh thầm suy nghĩ.

“Em…..” Cọ cọ ngực anh, ngửi được mùi hương quen thuộc, cô muốn nói rồi lại thôi: “Em bị mất đồ!” Vẻ mặt đáng thương của cô nhìn anh, mắt mở to chớp chớp.

Hạ Nam thấy cô sờ sờ cổ, cũng biết cô nói thứ gì bị mất.

“Dây chuyền của em anh để trong hộc tủ trên đầu giường, chẳng lẽ em không thấy sao?” Nhìn đôi mắt trong suốt của cô, Hạ Nam có chút bất đắc dĩ.


“Hả…..” Chớp chớp đôi mắt đẹp, cô mở miệng.

Thấy trong đại sảnh khách sạn có không ít người đang nhìn bọn họ, anh hơi nhíu mày một cái, bế cô bước vào trong thang máy.

“Thả em xuống!” Trong thang máy, hai tay FIR chống trước ngực anh, êm ái nói.

“Đừng làm rộn, em không mang giày, coi chừng bị cảm!”

—–

Ban đêm, trên tầng cao nhất của khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, trong phòng tổng thống sang trọng, cách cửa sổ sát đất không xa, một bóng dáng cao to đang ngồi dựa trên ghế salon, tay của anh nhẹ nhàng lắc lắc cái ly chứa chất lỏng màu đỏ, sau đó uống một hơi cạn sạch, tùy ý để cái ly trống không trên bàn, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn ánh sáng đèn đóm chói mắt, tâm tư cũng có chút xa xăm.

Mới vùa rồi anh gọi điện thoại cho Quỷ Y, nói cho anh ta biết về trạng thái khác thường của cô, Quỷ Y thoáng suy nghĩ qua rồi nói cho anh biết, đó là biểu hiện nghiêm trọng của chứng uất ức.

Nhận ra ống quần của mình bị kéo, anh cúi đầu thì thấy tiểu Tô Niệm mơ màng mở to mắt tò mò nhìn anh, thanh âm non nớt hỏi: “Ông chú, đã trễ thế này mà chú còn chưa ngủ a?”

“Cháu biết, chú đang lo lắng cho Tô Tô, có đúng hay không? Thật ra cháu cũng rất lo cho mẹ, hôm nay mẹ giống như thay đổi thành một người khác vậy.” Không đợi Hạ Nam mở miệng, tiểu Tô Niệm đã nói ra suy nghĩ của mình.

Hạ Nam ngồi xổm xuống, dịu dàng nhéo nhéo hai gò má của tiểu Tô Niệm, giọng nói của anh êm ái: “Niệm Niệm không cần lo lắng, Tô Tô bị bệnh, ngày mai chú đưa Tô Tô đến bệnh viện khám, sáng mai Niệm Niệm còn phải đi học, chúng ta đi ngủ lại!” Vừa nói vừa bế bổng cậu bé lên, đi về phía phòng ngủ của cậu bé.

Nằm trên giường của mình, tiểu Tô Niệm mở to mắt nhìn Hạ Nam.

“Làm sao vậy?” Hạ Nam nhìn cậu bé trên giường, dịu dàng hỏi.

“Tối nay cháu nuống ngủ cùng với chú và mẹ!”

Hạ Nam nhìn cậu bé mấy giây, sau đó bế cậu từ trên giường lên, đi về phía phòng ngủ bên cạnh.


—–

Trời chưa sáng hẳn, FIR đã mở mắt, nhìn thấy hai bóng dáng đang ngủ bên cạnh mình, cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn tràn đầy trong tâm tưởng, cô nhớ tới tai nạn giao thông hôm qua, đôi mắt trong suốt có hơi rung động, trong mắt có chút lạnh lẽo thâm trầm.

Rón rén xuống giường, liếc nhìn hai người vẫn ngủ yên, cô lấy điện thoại di động của mình đang để trên bàn đi ra khỏi phòng, mười mấy phút sau, cô trở về phòng, rón rén nằm lại vị trí cũ của mình rồi nhắm mắt ngủ. tren dd

—–

Tia nắng ban mai xuyên thấu cửa sổ đang mở, chiếu vào ba người đang ôm nhau ngủ trên chiếc giường lớn, hình ảnh vô cùng hài hòa ấm áp.

Nhưng vào lúc này, khắp thành phố đang chấn động tin tức ngôi sao thiết kế thời trang FIR lái xe gây tai nạn giao thông, sáng sớm hôm nay, chuyện này đã đăng trên trang nhất các tạp chí lớn, trên đó còn có ảnh của người mà FIR đã lái xe đụng phải, ngay cả trên mạng cũng sôi nổi  xuất hiện tin tức này, trong thời gian ngắn, tin này đã trở thành đề tài mà mọi người tranh cãi sáng nay.

***

Ở thành phố F,  Y thị là tập đoàn có hàng trăm công ty lớn mạnh, vững vàng ở thành phố F đã 20 năm, ngành nghề nào cũng có đầu tư hoạt động, ở mỗi ngành nghề đều có sức ảnh hưởng nhất định.

Lúc này, ở tập đoàn Y thị, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Một bóng dáng cao to, hai tay khoanh trước ngực, đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời tập trung vào hình ảnh trên màn hình vi tính đặt trên bàn bàn làm việc cách đó không xa, mắt nhìn chăm chú, hai tay khoanh rước ngực cũng nắm chặt thành quyền.

Gương mặt tuấn tú thành thục vì đứng ngược sáng nên không rõ biểu tình, có lẽ cũng âm trầm bất định.

Có tiếng gõ cửa chậm chạp, anh ngước nhìn, trả lời thật nhỏ.

“Tổng giám đốc, đã đặt được vé máy bay đi thành A, 1 giờ trưa hôm nay.” Từ bên ngoài tiến vào một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu, nhìn người đang đứng ở cửa sổ sát đất ôn hòa nói, giọng điệu mang vẻ cung kính rõ rệt.

“Ừ.” Trả lời ngắn gọn, phất phất tay với người vừa đi vào, người nọ liền xoay người đi ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.