Đọc truyện Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi – Chương 130: Đón người
“Dạ, đứa bé kia là con trai của cháu.”
“Đứa bé đó là con trai cháu?” Nghe anh nói Tần đào giật mình, nhìn vẻ mặt ‘không có chuyện gì lớn’ cùng đôi mắt đen thâm thúy của anh, ông biết anh không nói giỡn, té ra đứa bé là con của anh, chả trách lại bình tĩnh đến bây giờ.
“Vậy cháu định lúc nào thì cho hai mẹ con họ danh phận chính thức?” Ông nhíu mày nhìn anh hỏi.chuong moli nhat tai dđ
“Cháu cũng muốn nhanh chóng cho hai mẹ danh phận, nhưng phải được sự đồng ý của họ đã.” Lúc nói xong, gương mặt tuấn mỹ cứng rắn lạnh lùng của anh tràn đầy sự bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt không mất sự dịu dàng cưng chìu, có lẽ trên thế giới này, chỉ có hai mẹ con cô mới có thể khiến anh toát ra vẻ nhu tình như vậy.
“Hay là bởi vì chuyện 5 năm trước phát sinh trong hôn lễ?”
“Dạ.”
“Cô ấy không nghe cháu giải thích à?”
“Cháu…..” Nghe ông nói, Hạ Nam lờ mờ đưa mắt nhìn ông, mở miệng muốn nói rồi lại thôi, không phải là cô không nghe anh giải thích, mà hình như anh chưa từng giải thích qua với cô.
“Thật ra thì phần lớn phụ nữ là động vật cảm tính, ý nghĩ của họ có lúc chúng ta đoán không ra, nhưng đa phần đều có trái tim rất mềm yếu, chỉ cần cháu chủ động nói rõ tất cả mọi chuyện, hẳn là có khả năng làm cho cô ấy cảm động.” Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh, ông đại khái cũng đoán được, không ngờ, tên nhóc này từ trước đến nay luôn mạnh mẽ quyết tuyệt, lại có lúc do dự như vậy.
Tần Kiệt, Lạc Nhan, Lạc Phàm và Hạ Nam, bốn người bọn họ cùng nhau lớn lên, đương nhiên ông đã nhìn bọn họ lớn lên từng ngày, trong bốn người này thì Hạ Nam là sống nội tâm nhất, thật không hiểu, anh luôn mạnh mẽ quyết đoán, cho nên ở bất kỳ chuyện gì cũng chiếm thế thượng phong, mà bây giờ một người quyết tuyệt như anh cũng có nhược điểm, cũng có việc khiến anh do dự, đúng là không ngờ, hoặc giả có rất nhiều người cũng không ngờ.
“Vâng.” Nghe lời ông, Hạ Nam khẽ gật đầu, bày tỏ tự mình biết nên làm thế nào.
…..
Dưới bãi đậu xe, chiếc xe sang trọng đậu ở một góc khuất, không khí trong xe tĩnh lặng đến mức có chút kỳ lạ.truyen dang tren dđ
Ngồi ở ghế lái, ánh mắt Hạ Nam khóa chặt người phụ nữ nhỏ ngồi bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp trầm tĩnh lạnh nhạt lộ vẻ nhu hòa.
“Anh lái xe đi.” Chống lại đôi mắt thâm thúy đen như mực của anh, FIR cau mày nhẹ cô hơi mất tự nhiên, hai tay cô siết chặt đặt trên đầu gối, chứng tỏ lúc này cô đang khẩn trương, cô thật sự không hiểu hành động của anh, tại sao lại dừng xe ở chỗ này rồi cứ nhìn cô không nháy mắt.
“Anh đã giúp Niệm Niệm làm xong thủ tục nhập học, ngày mai chúng ta cùng nhau đưa con đến trường!” Hạ Nam nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của người phụ nữ trước mặt, liền muốn trêu chọc cô, đột nhiên anh dán khuôn mặt của mình sát vào cô, dọa cho FIR sợ đến nỗi lùi cả người về phía sau.
“Thế nào không cẩn thận như vậy, nếu ngã nhào làm sao bây giờ?” Hạ Nam đưa tay kéo cô ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói bên tai cô, ấm áp khe khẽ chạm lên mái tóc mềm mại, tóc cô có mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi của anh.
Theo bản năng, FIR trốn tránh môi anh, hai tay chống đẩy thân thể đang tiếp cận của anh.
“Hạ Nam, đừng làm rộn!” Thanh âm của FIR mềm nhũn, nghe vào trong tai thật mê hoặc, anh hơi thả lỏng sức lực, đưa tay nâng nhẹ cằm của cô, nhìn môi cô mọng đỏ anh nhanh chóng dán đôi môi mỏng của mình hôn lên.
“Đừng…..“ Cảm nhận được đôi môi bá đạo đang ngang ngược gặm cắn, tay cô vốn muốn đẩy anh ra, đổi lại thành nắm chặt áo sơ mi đen trước ngực anh, vô thức đáp lại nụ hôn của anh.
Từ trong mắt của anh, cô có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của chính mình, tóc tai lộn xộn, hai hàng mi dài, đôi mắt trong suốt mê ly mị hoặc, khuôn mặt vốn trắng nõn giờ đây đã ửng đỏ….. Điều này làm cô rất hoài nghi. đây có phải là cô hay không, tại sao cô lại có dáng vẻ quyến rũ như vậy?
…..
Cho đến lúc cả hai đều thở hổn hển, Hạ Nam mới buông cằm cô ra, môi hơi thả lỏng nhưng vẫn ôm chặt cô, dường như anh sợ nếu buông tay ra, người phụ nữ trước mắt liền biến mất không tìm thấy! tren dđ
Chậm rãi hít thở, FIR nhẹ nhàng dựa vào trong ngực anh, để mặc cho anh ôm, cả khuôn mặt cô cũng vùi vào lồng ngực to lớn cao ngất của anh, bàn tay nhỏ bé mềm mại vẽ vòng tròn ở trước ngực anh.
Hạ Nam nhận ra được động tác của người phụ nữ nhỏ đang vùi trong ngực mình, thân thể anh run rẩy, cảm thấy bụng dưới dâng lên luồng nhiệt mãnh liệt, đòi hỏi cần phát tiết.
Tựa hồ nhận ra gì đó, FIR từ trong lồng ngực anh ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn anh, gương mặt ủy khuất!
“Anh…..“ Liếc nhìn âu phục khác thường của anh, cô trợn mắt nhìn anh, vẻ mặt ghét bỏ, tức giận vuốt lại mái tóc, tên này lại tùy ý động dục ở đây.
Hạ Nam liếc nhìn phía dưới của mình, mặc dù có chút lúng túng, nhưng mặt anh vẫn tỉnh bơ thản nhiên, trong lòng đang suy nghĩ, lúc nào mới có thể mang người phụ nữ này lừa đến nhà mình để ăn tươi, trả thù cô đã ghét bỏ mình.
“Chờ một chút, anh muốn đến công ty, còn em?” Nhìn cô đang vuốt tóc, Hạ Nam hỏi, trong giọng nói mang theo sự ẩn nhẫn.
“Một giờ rưỡi em phải đi sân bay đó người.” Nghe được lời anh, cô quay đầu trả lời.
“Đón người? Muốn anh đưa em đi không?”
“Không cần, một lát sẽ có người tới đón em!” Cô đã thông báo cho An Ny đến đón mình.
Anh biết cô phải có không gian riêng tư, cho nên cũng không hỏi gì nữa, đưa cô đi ăn chút gì đó, đợi đến khi có người tới đón cô mới tự mình lái xe trở về công ty.
….
Sân bay quốc tế của thành phố A, lúc xế chiều.
Trong phòng chờ của sân bay yên tĩnh lạ thường, chỉ có một mình FIR mặc y phục đồng bộ màu đen, hai chân ưu nhã vắt chéo ngồi trên ghế, đeo mắt kính đen cơ hồ che cả khuôn mặt cô, mái tóc tùy ý xõa trên vai làm tăng thêm vẻ quyến rũ của cô.
Nghe thấy loạt bước chân tiến về phía bên này, FIR ưu nhã đứng dậy đi ra ngoài, mới vừa đi ra khỏi cửa liền thấy hơn mười người đứng trước mặt mình.
“Nhà thiết kế SKY” Hơn mười người gần như đồng thanh nói, tiếng Trung lưu loát, trong giọng nói có sự khâm phục cùng tán thưởng, đối với nhà thiết kế thời trang trẻ tuổi này, bọn họ vô cùng bội phục.
Mười mấy người này là bạn bè cùng làm việc trong phòng thiết kế khi cô còn ở Pháp, phần lớn là người Pháp, dĩ nhiên trong số đó cũng có vài người Trung Quốc, lần này mời họ đến là vì thời gian chuẩn bị cho buổi diễn thời trang của Thịnh Thế Quốc Tế có hạn, căn bản một mình cô không giải quyết được, buộc lòng phải mời họ tới giúp một tay.
“Mọi người cực khổ rồi.” Đôi môi anh đào lạnh nhạt khẽ cất giọng: “Trước tiên mọi người theo tôi đi ra ngoài, xe đang đợi.”
Vừa nói vừa dẫn đầu đi ra ngoài, Hơn mười người chậm rã đuổi theo ở phía sau.
Một đám người đi lại trong sân bay có vẻ dị thường gây ra sự chú ý.
Vừa mới đi tới đại sảnh sân bay, liền thấy bên ngoài đậu một hàng xe xa hoa, khi bọn họ đến gần lập tức có người mở cửa sau xe, đợi bọn họ ngồi vào mới nhẹ nhàng đóng cửa xe.truyen dang tai dđ
Mấy phút sau, một hàng xe xa hoa vững vàng rời khỏi sân bay.
Dẫn đầu là chiếc xe thể thao màu đen, FIR ngồi ở phía sau, cô tựa lưng mắt hơi nhắm lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ trán, nhíu chặt mày, môi anh đào mím lại, khuôn mặt nhỏ nhắn rất tái nhợt.
An Ny ngồi lái xe phía trước, nhìn qua gương chiếu hậu, thấy tình huống của FIR ở phía sau có chút lo lắng hỏi: “Lão đại, có phải cô lại không thoải mái không?”
“Ừ!”
“Tôi đưa cô đi bệnh viện.”
“Không cần, trở về khách sạn đi, tôi uống thuốc rồi nghỉ ngơi một chút là không sao.”
An Ny thấy cô kiên trì, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn chỗ ngồi ở phía sau.
La Tân Hàn sắp đặt cho mọi người nghỉ ngơi ở khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, vì món ăn ở đây rất ngon.
Trên tầng cao nhất của khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, trong phòng tổng thống, FIR đang co rút trên chiếc giường lớn màu trắng trong phòng ngủ, tiếng chuông báo thức kêu ầm ĩ cũng không làm cô thức tỉnh, trong lúc ngủ mơ cô cũng không an ổn, hai tay không ngừng lay động, dường như là gặp ác mộng.
Trán cô toát mồ hôi lạnh, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ giờ đây trắng bệch đến đáng sợ, vẻ mặt rối rắm khiến người nhìn sinh lòng thương tiếc.
Mà hiện tại, trên tầng 88 ở tập đoàn Hạ thị, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Hạ Nam ngồi trước bàn làm việc nghe điện thoại, bên kia truyền tới tiếng nhắc nhở không có người bắt máy, anh vô cùng sốt ruột, chỉ sợ cô đã xảy ra chuyện gì!
Anh gọi một cuộc điện thoại cho số khác, nghe đầu bên kia nói xong, nhẹ nhàng trả lời rồi cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe trên bàn vội vàng đi ra ngoài, đến khi Hách Văn Viễn phản ứng đã không thấy bóng dáng của anh.
Dọc đường, Hạ Nam như đua xe chạy thẳng đến Thịnh Thế Hào Đình, trong thang máy, Hạ Nam bất giác vuốt ve lồng ngực của mình, cảm thấy ngực hơi đau đớn, anh nhíu mày, trong lòng có dự cảm xấu, dường như mỗi một lần ngực đau đớn là bảo bối của anh xảy ra chuyện, đây coi như là ‘tâm linh tương thông’ sao? Còn lần này…..
‘Đinh’ một tiếng, thang máy mở ra, Hạ Nam bước nhanh ra ngoài.
Anh đi vào thì thấy trong phòng khách không có một bóng người, liền đi về phía phòng ngủ…..
Đi chưa tới cửa phòng anh đã nghe trong phòng có âm thanh ngâm trầm thấp, bước nhanh vào thì nhìn thấy thân hình nhỏ bé xinh đẹp đang co rút trên giường lớn, hai tay không ngừng lay động, ánh mắt có chút ửng đỏ, anh đưa tay áp sát cô vào trong ngực, ôm cô đi ra ngoài.
…..
FIR mở mắt ra, thấy chói mắt liền giơ tay che đi một phần ánh sáng, ngửi được mùi thuốc, nhìn quanh toàn màu trắng, cô biết mình đang ở bệnh viện, nhưng làm thế nào mà cô tới được bệnh viện? Hình như một chút ấn tượng cô cũng không có.
Giương mắt liền thấy gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông đang ngồi trước giường bệnh, thấy cô tỉnh lại, sự lạnh lùng nặng nề trên gương mặt tuấn tú mới thoáng nhu hòa đôi chút, anh khẽ thở dài, dịu dàng đỡ cô ngồi dậy.
“Đói bụng chưa? Anh đi mua cho em!” Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, anh không nhịn được cuối cùng đành mở miệng, chẳng qua thanh âm có chút lạnh lùng cứng rắn.doc chuong moi nhat tai dd
“Anh tức giận?”
“Không có!”
“Anh đang tức giận!” Nhìn sắc mặt lạnh lùng nặng nề của anh, cô mở trừng hai mắt, không biết người đàn ông trước mặt này tức giận cái gì? “Có phải anh chê em phiền toái?” Gương mặt cô ủy khuất, mắt hơi ươn ướt, còn lộ vẻ phiền não.
“Em ở đây nói nhăng nói cuội gì đó?” Nghe cô nói, Hạ Nam bỗng rống lên.
“Anh hung dữ với em!”
“Được rồi, xin lỗi, là anh không đúng! Em muốn ăn gì, anh đi mua cho em.”
“Em không muốn ăn thức ăn mua bên ngoài, em muốn anh nấu cho em ăn!” Cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng cong cong, làm nũng giống như trẻ con, khiến Hạ Nam không biết phải làm sao!
“Được, anh nấu cho em, em đúng là đồ ngốc!” Vuốt vuốt mái tóc mềm như tơ của cô, anh dịu dàng nói, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
Anh không phát hiện ngay lúc anh vừa rời đi, người phụ nữ kia đã bắt đầu cào cào tóc của mình, ngay cả đôi mắt đen bóng trong suốt cũng lộ ánh nhìn tinh ranh, vẻ mặt có chút hung dữ.