Đọc truyện Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê – Chương 221: Mạt nhi, em đã trở về, thật tốt!
Edit: Cố Tư Y ên
Mạch suy nghĩ của Giản Mạt có khoảnh khắc cứng đờ, không kịp phản ứng, chỉ theo bản năng phản ứng lại hỏi: “Anh là ai?”
“…” Cố Bắc Thần buồn bực, rất phiền muộn, “Giản Mạt, giọng nói của anh rất khó để phân biệt sao?”
Giản Mạt kịp phản ứng, tuy nhiên trong lòng nghi hoặc, Cố Bắc Thần làm sao biết số điện thoại mới của cô?
“Lúc này đã hiểu…” Giản Mạt vui cười, “Câu đó rất phù hợp với phong cách bá đạo tổng tài của anh đấy nhỉ!”
“…” Cố Bắc Thần bị lời nói đùa của Giản Mạt làm cho nghẹn lời, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như điêu lộ ra tia bất mãn.
“Tại sao anh lại có số của tôi?” Giản Mạt nghi ngờ hỏi.
Cố Bắc Thần nhướn mày tạo thành một độ cung tùy ý, “Em sử dụng số điện thoại của ngành công nghiệp thông tin, nếu như anh muốn biết… đâu có gì khó?”
“…” Cái này đổi lại khiến Giản Mạt không biết nói gì.
Cô là một người không có yêu cầu đặc thù gì đối với số điện thoại, trước khi rời khỏi Lạc Thành, bởi vì không còn lưu luyến gì với nơi này, cho nên sau khi đến London, cô cũng đổi số điện thoại di động mới… Nhưng khi đã trở về, số ở London tự nhiên không thể sử dụng được ở Trung Quốc, cho nên cô lại làm lại một số khác, hoàn toàn không để ý đến đã làm ở nơi nào!
“Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?” Giản Mạt bĩu môi thuận miệng hỏi.
“Không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho em sao?” Cố Bắc Thần hỏi lại.
Khóe miệng Giản Mạt không khống chế được trở nên co quắp, “Tổng giám đốc Cố, anh nhàn rỗi lắm sao… Hay là nói, đã khuya rồi nhưng anh không có người phụ nữ nào để làm bạn, cho nên anh cảm thấy cô đơn?”
“Đúng là rất cô đơn… Vậy em có thể đến chăm sóc anh không?” Cố Bắc Thần lại hỏi.
Giản Mạt cười, nụ cười này gọi là cười chế nhạo, “Chậc chậc, từ lúc nào mà giá thị trường của tổng giám đốc Cố lại kém như vậy? Nếu không… Hay là để tôi giới thiệu cho anh mấy người?”
“Trong đó có em không?” Cố Bắc Thần bình tĩnh tiếp tục hỏi.
“…” Giản Mạt không nói gì, “Tổng giám đốc Cố, tối nay ngài gọi điện thoại cho tôi là có ý gì, có thể nói chính điểm được không? Nếu anh cảm thấy buồn chán đến vậy có thể tìm đến người khác, tôi không rảnh rỗi để tranh cãi với anh!”
Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần dần dần nâng lên tạo thành ý cười hơi mỏng, đôi mắt thâm thúy nhìn phía trước, “Mạt nhi, em đã trở về… Thật tốt!”
Giản Mạt bỗng nhiên nhíu mày, không biết vì sao, cô cảm thấy Cố Bắc Thần có chút là lạ… Thế nhưng, kỳ lạ ở đâu, thì cô lại không thể nói rõ được.
Cố Bắc Thần liếc nhìn Sở Tử Tiêu đang cầm bình rượu đi ra từ trong hầm rượu, nhàn nhạt mở miệng: “Em nghỉ ngơi sớm đi…” Hắn hít sâu một hơi, mỉm cười, “Mạt nhi, chúc ngủ ngon!”
Dứt lời, trong lúc Giản Mạt giống như đang lọt vào trong sương mù, thì hắn đã cúp điện thoại.
Lúc Sở Tử Tiêu đi ra, đúng lúc Cố Bắc Thần đã đặt điện thoại sang một bên, hắn liếc mắt nhìn một cái, lập tức nói: “Trước kia chưa từng thấy chai này ở đây?”
“Vừa mới mang về từ Anh quốc…” Bởi vì Cố Bắc Thần vừa gọi điện cho Giản Mạt, mặc dù thái độ của cô đối với hắn có chút cứng ngắc, nhưng bởi vì hắn nghe được thanh âm của Giản Mạt, cho nên vẫn rất vui vẻ, ngay cả ngữ khí đều mềm mại không ít.
Sở Tử Tiêu nghi hoặc nhìn Cố Bắc Thần, “Chuyện của Khả Nhạc sao?”
Cố Bắc Thần không trả lời, chỉ nhíu mày, sau đó cầm một chiếc ly sạch sẽ, chuyển đề tài nói, “Nghe nói cháu có một vụ án đối đầu với Thiếu Sâm?”
“Vâng.” Sở Tử Tiêu nhàn nhạt trả lời.
Sau chuyện của JK, Mạc Thiếu Sâm vẫn không rời khỏi Lạc Thành…
Có lẽ, chuyện của Thẩm Sơ, hắn không bỏ xuống được. Cũng có lẽ, hắn cảm thấy thất vọng, trái lại khiến người khác nhìn thấu được sự cố chấp trước đây của hắn.
Thế nhưng, ai mà biết được?
Không rời đi, Mạc Thiếu Sâm cuối cùng vẫn ở lại Lạc Thành, thành lập một văn phòng luật, bởi Sở Tử Tiêu và Mạc Thiếu Sâm đều là luật sư bào chữa hình sự, dù cho có tránh né, thế nhưng nếu muốn hoàn toàn tránh mặt đối phương, hiển nhiên không có khả năng.
“Có nắm chắc không?” Cố Bắc Thần hỏi.
Ánh mắt Sở Tử Tiêu trở nên thâm sâu, “Dựa trên kỹ thuật và thủ đoạn, dự đoán trận này… Khó!”
Cả hai đều là người bào chữa, mặc dù Mạc Thiếu Sâm nổi danh sớm hơn, nhưng bây giờ Sở Tử Tiêu cũng là một nhân tài bào chữa hình sự kiệt xuất, nếu muốn nói thật sự ai lợi hại hơn ai… thật sự rất khó để nói.
Tuy nhiên, lúc này không ai nghĩ đến, một vụ án biện hộ hình sự, lại bao gồm rất nhiều tình tiết trong đó, thế cho nên… Phía sau rất nhiều chuyện, khiến cho bọn họ không khỏi khóc thút thít.
Ngày hôm sau, ông trời rất không nể mặt người khác, khiến nhiệt độ ở Lạc Thành hạ xuống, trong không khí tràn ngập hơi lạnh ẩm thấp, xem ra là muốn mưa.
“Mammy, nhớ mang ô!” Giản Kiệt nhìn một vòng khí trời, “Con nghĩ khi mẹ vẫn chưa về, trời sẽ đổ mưa đấy.”
“Được!” Đối với lời nói của người quản gia nhỏ này, Giản Mạt rất tin tưởng, không có một chút nghi ngờ.
Cầm ô xếp nhét vào trong bao, tiếp đến Giản Mạt đem bản thiết kế nhét vào trong túi xách, sau đó nói: “Dưới lầu có cửa hàng tiện lợi, con tự giải quyết bữa sáng đi nhé… Ừm, mẹ đi trước đây.”
“Mammy, đi đường cẩn thận!” Giản Kiệt không yên lòng bàn giao.
Giản Mạt trả lời, thừa dịp Giản Kiệt không chú ý, nhanh chóng kéo thằng bé qua, hôn một cái lên khuôn mặt non mềm nhỏ nhắn của thằng bé, sau đó lại hôn lên miệng…
“Bân chết đi được!” Giản Kiệt tức giận vươn tay lau lau trên mặt, đôi mắt đen láy tức giận nhìn Giản Mạt.
Giản Mạt đắc ý hất cằm, sau đó nâng bước chân cao ngạo rời đi trước khi Giản Kiệt hạ thủ…
Đứa con trai này rất thân với cô, thế nhưng, bởi vì quá mức độc lập, thằng bé rất không thích tiếp xúc thân mật với người khác. Cho nên, mỗi lần Giản Mạt hôn thằng bé khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đều rất ủ dột.
Giày cao gót đạp ở trên sàn nhà cẩm thạch trơn bóng, Giản Mạt nhanh chóng tiến vào trung tâm quốc tế Lăng Vũ, sau đó đi vào thang máy ấn tầng lầu của Tường Vũ.
Bởi vì công ty đã vươn ra được bên ngoài thị trường, cho nên hiện tại quy mô của Tường Vũ mở rộng không ít, vốn là muốn đổi sang trụ sở mới, thế nhưng trên lầu vừa lúc có một công ty tư nhân muốn dời đi, cho nên công ty nhanh chóng tu sửa lại tầng đó, như vậy nơi làm việc cũng đã có hai tầng, cũng đủ rồi.
Phòng thiết kế chỉnh thể dời đến tầng lầu mời, chuyện này Giản Mạt đều biết.
Mấy năm không trở về, nhưng đôi khi cô vẫn cùng mọi người liên lạc với nhau… Cho nên, một chút cô đều không thấy xa lạ gì.
“Đinh”, một tiếng chuông thông báo truyền đến, thang máy đã tới tầng lầu của phòng thiết kế công trình.
Ngay khi Giản Mạt vừa bước ra khỏi thang máy, đột nhiên “Bùm” mấy tiếng truyền đến, lập tức… Các loại giấy màu từ trên trời giáng xuống, lưu loát rơi quanh người của cô.
“Giản Mạt, chúc mừng đã trở về!” Du Tử Quân cùng Đường Hạo Dương đứng ở phía trước, đồng thanh nói.
“Nhà thiết kế Giản vĩ đại… Chúc mừng đã trở về!” Lấy Đại Hùng dẫn đầu, phía sau nhận thức được cho nên mọi người đều hưng phấn kêu lên.
Giản Mạt nhìn Du Tử Quân, nhìn Đường Hạo Dương, cuối cùng liếc nhìn Đại Hùng, Đinh Đương, Kiều Tử Vinh, Mạc Tiểu Nhã, Tôn Kha… Đều lướt qua người mỗi người, đáy mắt trong nháy mắt liền trở nên mờ mịt một tầng hơi nước mỏng manh.
“Mầy người làm như vậy…” Giản Mạt xúc động nói, “Khiến tôi có cảm giác giống như tôi đã trở về nhà vậy.”
“Vốn chính là về nhà, sao lại gọi là cảm giác?” Đại Hùng nhíu mày nói.
Giản Mạt cười gật đầu, “Đúng vậy, vẫn có thể thấy mọi người, thật tốt…” Nói xong, cô nhìn chung quanh một vòng, “Hướng Vãn đâu?”
“Ở đây…” Hướng Vãn từ bên trong đi ra, trong tay còn ôm một bó hoa, “Chị Mạt, em đang đợi chị tìm em!” Nói xong, liền tiến lên ôm lấy Giản Mạt…
Sau hơn bốn năm xa cách, tất cả mọi người đều đã trưởng thành, cũng đã thành thục hơn!
“Được rồi, chúc mừng cũng đã chúc mừng xong rồi, chờ Giản Mạt đi làm đã, sau đó mai kia tìm thời gian gian thích hợp để tổ chức một buổi liên hoan…” Du Tử Quân cười nói, “Lúc này mọi người có việc gì thì đi làm đi!”
Mọi người cười vui vẻ, vừa muốn tản đi, đúng lúc đó thang máy lại mở ra.
“Xin hỏi, Giản Mạt có ở đây không?”
Mọi người quay đầu lại nhìn, liền thấy một nhân viên chuyển phát nhanh của cửa hàng bán hoa đang ôm một bó hoa chuông gió, tò mò nhìn mọi người, “Mời Giản Mạt ký nhận một lúc!”
Giản Mạt nghi hoặc, không biết là ai gửi đến, tiến lên định ký nhận.
“Ai có thể bắt tin tức nhanh lẹ như vậy?” Hướng Vãn nói, ánh mắt sắc bén liền nhìn thấy một tấm thiệp được đặt trong bó hoa, nhanh tay nhanh mắt rút ra, vẻ mặt thần bí, “Ồ, để em nhìn xem là của ai gửi đến…”