Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê

Chương 205: Sau khi say rượu hoàn toàn thất vọng


Đọc truyện Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê – Chương 205: Sau khi say rượu hoàn toàn thất vọng

Edit: Cố Tư Yên
Ngày hôm sau, nhiệt độ không khí ở Lạc Thành bắt đầu ấm dần lại, ánh nắng sáng sớm đặc biệt tốt.
Giản Mạt rời giường rửa mặt, sau đó đến phòng bếp nấu một chút gì đó cho mình và bảo bối trong bụng ăn.
Từ sau khi Giản gia gặp chuyện không may, cô chưa từng có cảm giác nhẹ nhõm như ngày hôm nay… Không cần lấy lòng Cố Bắc Thần, không cần suy nghĩ về bệnh tình của mẹ, cũng không cần suy nghĩ vấn đề tiền bạc.
Khúc piano dễ nghe truyền đến, Giản Mạt cầm di động, thấy là Lý Tiểu Nguyệt, không giấu nổi ý cười, “Tiểu Nguyệt?”
“Con nhóc, chuẩn bị xong chưa?” Lý Tiểu Nguyệt hỏi, “Nếu chuẩn bị xong rồi, buổi trưa mình sẽ qua chỗ cậu.”
“Đã sắp xếp xong rồi…” Giản Mạt nhàn nhạt mở miệng.
Ở đây tất cả đều không thuộc về cô, những thứ cô có thể mang đi cũng không nhiều.
“Ok!” Lý Tiểu Nguyệt trả lời, sau đó nói, “Mình đi xử lý một tập hồ sơ trước đã, buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé.”
“Ừ, được!” Giản Mạt trả lời sau đó cúp điện thoại.
Cháo hầm, nấu trứng gà, sữa nóng…
Bữa sánh kết hợp nhiều món ăn có nhiều dinh dưỡng, vì trong bụng còn có em bé, Giản Mạt không muốn qua loa.
Giản Mạt mở cửa sổ, lập tức… Ánh nắng sáng sớm chiếu vào, đem cả phòng tràn ngập trong ánh nắng…

Vừa ăn bữa sáng, vừa lên trang web, Giản Mạt nhìn những tin tức mà truyền thông đã đăng tải ngày hôm qua… Có chuyện cô kết hôn với Tô Quân Ly, không thể không cảm thấy buồn cười.
Thế nhưng, lại nhớ tới tối hôm qua khi Sở Tử Tiêu chất vấn cô, cô không khỏi khẽ thở dài một tiếng.
Đóng trang web, mở tin nhắn…
Thấy một loạt tin nhắn được gửi đến, thậm chí có một tin đến từ G tiên sinh cô vẫn chưa đọc… Giản Mạt bĩu môi, mở ra, lại là chuyện ăn cơm, không khỏi hừ một tiếng.
“Thích ăn cơm chia tay như vậy sao, tại sao anh không đi ăn với Thẩm Sơ ấy?” Giản Mạt hừ một tiếng, tâm tình lập tức trở nên tồi tệ.
Tắt di động, thu dọn bát đũa, Giản Mạt cầm bản thiết kế ở ghế dựa lên nhìn…
Thời gian nhẹ nhõm thường trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã đến trưa.
“Con nhóc, có phải đây là hai cái hộp bỏ sách không?” Lý Tiểu Nguyệt hỏi, xấu xa cười, “Mình nghĩ, đừng nên dem mấy quyển sách này đi, cậu nên lấy những thứ có giá trị ở đây đi thì tốt hơn… Dù sao đi nữa, đừng mang nó đi!”
“Mình nghĩ tham lam như vậy không thích hợp với một người có khí chất cao cao tại thượng như mình…” Vẻ mặt Giản Mạt trở nên kiêu ngạo.
“Đúng đúng đúng… Mình tham lam, còn cậu thì cao thượng!” Lý Tiểu Nguyệt cười nói, “Như vậy, nhà thiết kế vĩ đại, có thể đi rồi chứ?”
Giản Mạt nhìn chung quanh phòng ngủ một lượt, cuối cùng, đi đến ngăn tủ mở ngăn kéo trang sức ra…
Lấy hộp trang sức có chữ “magic”, mở ra… Đập mắt cô chính là bộ trang sức ‘Ái mộ chi yêu’ mà cô đã thiết kế kia.

Ngón tay Giản Mạt nhẹ nhàng vẽ lên mặt ngoài của bộ trang sức, khóe miệng dần cong lên nụ cười nhẹ: Cám ơn anh đã giúp đỡ em đi qua hai năm khổ cực nhất, sang năm sau, ngày kỷ niệm gặp nhau em vẫn sẽ nhớ đến… Thế nhưng, sẽ không ở cùng với anh nữa!
Giản Mạt hít một hơi thật sâu, sau đó đem hộp trang sức đặt lại vào ngăn tủ sau đó đóng lại, xoay người đi ra ngoài…
Tất cả động tác của cô đều rất liền mạch lưu loát, không có bất kỳ sự do dự nào. Dường như, phải buông tất cả ở đây xuống, sau đó xoay người… Cô bắt đầu chào đón con đường mới của cô.

Cố Bắc Thần chỉ cảm thấy trong óc hình như có một thanh tạ đang lăn qua lăn lại, đau đến mức hắn cảm thấy đầu hắn không còn là của mình.
“Tỉnh rồi sao?” Long Kiêu nhàn nhạt mở miệng, lập tức đem một tách trà đăt ở trước mặt hắn.
Cố Bắc Thần xoa xoa huyệt thái dương, nhấp một ngụm trà, tinh thần đều có vẻ tiều tụy cô đơn.
“Hôm qua tổng cộng uống cạn ba bình Latour của tôi, hai bình Lafite, còn có một bình Ausone…” Long Kiêu lạnh lùng mở miệng, “Tổng giá trị là 282 vạn! Số lẻ phía sau đã trừ rồi, sau khi về nhà nhớ ký cho tôi chi phiếu 280 vạn.”
“…” Vẻ mặt Cố Bắc Thần buồn bã nhìn Long Kiêu, bởi vì sau khi uống rượu vẫn còn lưu lại di chứng, giọng nói hơi ồm ồm, “Long lão đại, cậu có còn trái tim không vậy?”
“Không có!” Long Kiêu lạnh lùng nói.
Cố Bắc Thần buông tiếng thở dài, không nói gì nữa…

Kỳ thực, mấy trăm vạn đối với bọn hắn mà nói không đáng kể chút nào, chỉ là, hình thức giao lưu cảm tình và quan tâm của bọn họ đã biến thành phương thức kỳ lạ như vậy rồi.
“Lúc đi Vân Trạch có nói, di động của câu vẫn đang vang, tự mình nhìn xem có chuyện gì quan trọng hay không…” Long Kiêu nói xong xoay người đi, “Mình còn có chuyện cần xử lý, một khoảng thời gian sau sẽ không trở về Lạc Thành.”
Dứt lời, hắn đã ra khỏi phòng nghỉ.
Cố Bắc Thần không để ý đến Long Kiêu, hắn thỉnh thoảng không ở Lạc thành cũng không là lần đầu tiên, không có gì phải hiếu kỳ… Trái lại, hắn rất tò mò Giản Mạt có thể gọi điện thoại cho hắn hay không.
Nhưng hiển nhiên… Hắn đã tham vọng quá đáng!
Cố Bắc Thần xoa xoa đầu, cảm giác tối qua mình như một người ấu trĩ…
Hắn giống như một người thất tình uống rượu giải sầu sao?
Nhìn vào một cuộc gọi nhỡ, tầm mắt Cố Bắc Thần thâm thúy rơi vào hai chữ Thẩm Sơ… Thế nhưng, chỉ nhìn một chút, môi mỏng đã cong lên nụ cười chế nhạo.
Lại không biết là tự giễu, hay là cười chế nhạo cái gì…
Cố Bắc Thần trực tiếp xem nhẹ cuộc gọi nhỡ đó, chỉ gọi lại cho Tiêu Cảnh.
“Trời ơi, Thần thiếu, anh rốt cuộc cũng tỉnh rồi sao?” Tiêu Cảnh có chút bất mãn, lúc tối hắn gọi rất nhiều cuộc nhưng vẫn không có người nhận máy, cuối cùng không còn cách nào, hắn chỉ có thể gọi cho Long lão đại, mới biết Thần thiếu uống say?
Đây là khái niệm gì?
Tìm đường chết…
Đương nhiên, lời này hắn không dám nói ra, bằng không… Nhất định sẽ khiến Thần thiếu nhụt chí.

“Chuyện gì vậy?” Cố Bắc Thần nhắm mắt lại, bởi vì đau đầu cho nên khẩu khí không tốt.
Tiêu Cảnh hắng giọng một cái, nghiêm trang hỏi: “Có hai chuyện đều không phải chuyện tốt, ngài muốn nghe việc tư hay là việc công trước?”
“Tôi nghĩ trước hết nên nghe xem cậu muốn chết như thế nào?” Giọng nói của Cố Bắc Thần đã trầm lạnh không có một tia nhiệt độ.

Thẩm Sơ chờ đến năm giờ chiều, vẫn chưa thấy các trang mạng lớn và truyền thông có bất cứ động tĩnh gì, không khỏi trầm mặt, tức thì liền gọi điện thoại cho người đàn ông công bố tin tức kia… Thế nhưng, đối phương không nhận máy.
Thẩm Sơ hừ lạnh, “Cầm tiền của tôi rồi thì có thể nuốt dễ dàng như vậy sao?” Cô cười lạnh một tiếng, lái xe thẳng đến nhà người đàn ông đó.
“Rầm rầm phanh!”
Mang theo tiếng đập cửa phẫn nộ, vốn dĩ hai ngày nay Thẩm Sơ đã vô cùng tức giận, lúc này lại thấy tiểu nhân phản bội mình, có thể biết cô ta có bao nhiêu tức giận…
Thấy không có người mở cửa, Thẩm Sơ vừa định đưa tay gõ cửa… Đúng lúc đó, cửa đột nhiên bị mở ra.
“Tôi còn tưởng rằng anh chết rồi chứ?” Thẩm Sơ nhìn người đàn ông, sau đó cười lạnh một tiếng, “Tôi đang nghĩ, nếu đúng là như vậy… Chút tiền kia tôi coi như là phí an táng của anh được chứ?”
Người đàn ông nhìn Thẩm Sơ, cười lạnh, “Tin tức kia tôi sẽ không phát, tiền… Tôi cho cô!” Dứt lời, hắn đã xoay người trở vào nhà.
Thẩm Sơ sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ đến người này lại nói như vậy, vừa đi vào theo, vừa nói: “Anh lấy tiền của tôi, lại không phát tin tức…”
Đột nhiên, lời nói của Thẩm Sơ dừng lại… Cô trừng mắt nhìn người đang đút hai tay vào túi, Cố Bắc Thần chậm rãi xoay người, đôi mắt lập tức mở to.
Vẻ mặt lạnh lùng của Cố Bắc Thần vẫn rất lãnh đạm, thế nhưng, đôi mắt sắc bén hoàn toàn chứa đựng sự thất vọng nhìn về phía Thẩm Sơ, “Cô có biết không? Tôi có bao nhiêu hi vọng không muốn nhìn thấy cô ở đây…” Giọng nói của hắn đều tràn đầy sự thất vọng, “Rõ ràng cô, không nghiêm túc suy nghĩ những lời mà tôi đã nói với cô ngày hôm trước! Cô, khiến tôi quá thất vọng rồi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.