Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê

Chương 202: No zuo no die


Đọc truyện Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê – Chương 202: No zuo no die

Edit: Cố Tư Yên
Nói đến Giản Mạt, Cố Bắc Thần không thể không nhíu mày, lấy điện thoại di động ra rồi lại nhìn xuống, xác định Giản Mạt thật không trả lời hắn, mực đồng lập tức trở nên thâm sâu.
Cố Bắc Thần lưỡng lự, cũng không biết Giản Mạt rốt cuộc có nhận được tin nhắn hay không… Vạn nhất có phải xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn nên không nhận được hay không? Hay là cô tưởng rằng sáng sớm nay hắn nói chuyện ăn cơm chỉ là vui đùa?
Suy nghĩ một lúc, Cố Bắc Thần quyết định gửi thêm một tin nhắn nữa để xác định Giản Mạt có nhận được hay không?!
Sau khi gửi xong, đợi chừng mười phút cũng không nhìn thấy Giản Mạt trả lời lại, Cố Bắc Thần trở nên thiếu kiên nhẫn…
Nhìn thời gian, đã sáu giờ!
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Bắc Thần xuất hiện một tầng lo lắng, không quan tâm cô có nhận được tin nhắn hay là gì khác, lập tức quyết định gọi điện thoại qua hỏi…
Tròn một ngày, sáng sớm hắn đã phải đến công ty xử lý mấy vấn đề của JK, sau đó những thời gian còn lại hoàn toàn bởi vì chuẩn bị cho đêm nay, nếu như nữ chính không đến…
Cố Bắc Thần nghĩ tới đây, mặt đã đông nghịt một mảnh.
Tìm số điện thoại của Giản Mạt, còn chưa ấn vào, đột nhiên Tiêu Cảnh cầm di động vội vã chạy tới…
“Thần thiếu!” Giọng điệu của Tiêu Cảnh có tia quỷ dị.
Cố Bắc Thần nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Cảnh, Tiêu Cảnh đã đem di động đưa tới trước mặt của hắn…

Có một tin tức bên trên, tiêu đề viết thật to: Giả giả thật thật, Tô Quân Ly đã kết hôn, đối tượng là bạn gái scandal – Giản Mạt!
Tiêu Cảnh âm thầm nuốt nước miếng, sau đó đè thấp nhịp đập gấp gáp của trái tim, nhìn Cố Bắc Thần nói: “Chuyện này… Thần thiếu, anh… Có thể nhìn phía dưới… Báo cáo…” Hắn chần chừ nói, sau đó chú ý đến di động trong tay Cố Bắc Thần, giống như chiếc di động đó sắp bị bóp nát, hắn cảm thấy đợi một lát nữa phải đi mua cái mới.
Cố Bắc Thần liếc nhìn Tiêu Cảnh, ngón tay lập tức lướt xuống nhìn báo cáo…
Báo cáo nội dung chủ đề tư tưởng chỉ có một, chính là cho tới bây giờ mọi người cho rằng Tô Quân Ly và Giản Mạt chỉ là nghe đồn, nhưng thực ra bọn họ đã sớm kết hôn… Tin tức này rất đáng tin cậy, cũng đã có người thừa nhận.
Chuyện này không tính là gì… Dù sao, hai người bọn họ rốt cuộc có phải quan hệ hôn nhân hay không, Cố Bắc Thần so với ai khác hiểu rõ nhất.
Chỉ có điều, khi Cố Bắc Thần nhìn thấy ảnh chụp mới nhất trên bài báo, cả người đều tràn ngập ra một loại hơi thở hoảng sợ.
Đó là một nhà hàng châu Âu sang trọng, Giản Mạt và Tô Quân Ly đang ngồi sát cửa sổ…
Giản Mạt tươi cười xinh đẹp như thiếu nữ nhìn Tô Quân Ly… Bộ dáng kia, cần bao nhiều nhu tình thì có bấy nhiều nhu tình.
Di động truyền đến tiếng “Cạc cạc”, Tiêu Cảnh âm thầm nuốt nước bọt.
Thần thiếu phí tâm tư một ngày để chờ tối nay sẽ cầu hôn… Mọi chuyện đã chuẩn bị rất tỉ mỉ, chỉ chuẩn bị chờ nữ chính đến, nhưng bây giờ nữ chính lại chạy đi ôm ấp người đàn ông khác!
“Thần thiếu, có lẽ…” Tiêu Cảnh kiên trì nói, “Là hiểu lầm thôi?”

“Hiểu lầm sao?” Cố Bắc Thần cười lạnh, đôi mắt như ưng híp lại, nghĩ đến bộ dáng vui vẻ sau khi ký xong vào đơn ly hôn của Giản Mạt sáng sớm hôm nay, trong lòng càng thêm buồn bã.
Người phụ nữ này đã sớm mong muốn ly hôn với hắn, hiện tại hắn vừa lúc cho cô cơ hội cùng Tô Quân Ly song túc song phi [1] phải không?
[1] Song túc song phi chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly. ==> tương đương với “chung giường chung chiếu”, “như hình với bóng”….
Khóe miệng Tiêu Cảnh co quắp, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng phát hiện lúc này nói gì đều không thể an ủi… Trái lại còn giống như đang cười chế nhạo những gì Thần thiếu làm ngày hôm nay!
Nhà hàng Vọng Giang bị đặt bao hết, lúc này, trong phòng ăn to như vậy bởi vì hơi thở của Cố Bắc Thần dần dần tràn ngập một cỗ áp bức, hình như ngay cả không khí cũng dần trở nên loãng đi…
Ở đây một mảnh buồn bã, Tô Quân Ly và Giản Mạt lại rất nhẹ nhõm.
“Tiếp theo em có tính toán gì chưa?” Tô Quân Ly cẩn thận cắt miếng bò bít tết, sau đó đem khay mình đưa cho Giản Mạt, lại đem đĩa của cô cầm qua.
Tính cánh của Giản Mạt cũng không phải người hay xấu hổ, trước đây lúc đi học cô rất lạnh lùng, nhưng sau khi ở cùng Cố Bắc Thần, trái lại cô học được rất nhiều bản lĩnh, “Hai ngày nữa em sẽ đi Anh quốc…”
Tô Quân Ly nhu hòa nhìn Giản Mạt, “UCL sao?” Anh nghi vấn hỏi.
Giản Mạt cười gật đầu, “Đúng vậy… Vốn dĩ trước đây em tính sau khi tốt nghiệp sẽ xin đến đó. Thế nhưng, sau đó bởi vì xảy ra một chút chuyện nên đã làm lỡ, hai là cũng không có lấy một tác phẩm xuất sắc để mà xin.”

Tô Quân Ly cụp mắt, hơi trầm ngâm, sau đó ngước mắt hỏi: “Tính ngày nào sẽ đi?” Anh cười cười, “Có thể chúng ta còn có thể đi nhau?”
Giản Mạt bất ngờ, “Anh cũng muốn đi London?”
Tô Quân Ly mỉm cười gật đầu, “Ừ, tháng sau bên đó có một buổi diễn tấu… Mặt khác còn có chút chuyện phải xử lý, vốn cũng tính gần đây sẽ đi.”
Anh nói bình tĩnh mà nghiêm túc, làm cho người ta nhìn không hiểu lời anh nói là thật hay giả.
Giản Mạt cảm thấy quá đúng dịp, thế nhưng, cũng không có suy nghĩ nhiều mà nói: “Ngày mai em tính sẽ ăn một bữa cơm với đồng nghiệp trong công ty, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn… Ngày kia sẽ đi.”
Lạc Thành đã không còn quá nhiều lưu luyến, cô cần nhanh chóng rời khỏi nơi bi thương này để chưa trị vết thương lòng… Đợi đến khi vết thương được chữa lành, một thời gian sau… Cô sẽ trở về để có thể tự tin đối diện với tất cả mọi chuyện!
“Vậy cùng đi đi…” Tô Quân Ly nói, “Dù sao cũng không phân biệt.”
Giản Mạt gật đầu, cười nói: “Cùng nhau đi rất tốt, lộ trình dài như vậy nếu đi một mình rất cô đơn.”
Tô Quân Ly mỉm cười, đáp một tiếng, ánh mắt nhìn Giản Mạt cũng trở nên nhu tình rất nhiều…
Cô và Cố Bắc Thần đã ly hôn, như vậy, con đường tiếp theo anh sẽ chăm sóc cô… Cho đến khi, cô có thể tiếp nhận anh!
Buổi tối, sẽ cho người lạc lối, cũng sẽ cho người mê loạn.
Buổi tối đầu đông, bạn có thể tự khiến bản thân thanh thản, cũng có thể tự làm cho mình rơi vào tuyệt vọng…
Ở Thiên Đường Dạ, Cố Bắc Thần im lặng không lên tiếng uống rượu, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm.

Long Kiêu và Lệ Vân Trạch không ngờ đến, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, vậy mà bọn họ đầu tiên là chứng kiến Lâm Hướng Nam cầu hôn Tô Tiểu Tiểu, nữ chính không đến… Sau đó lại chứng kiến Cố Bắc Thần cầu hôn, nữ chính cũng không đến, vô tâm tạo “Scandal” với người đàn ông khác!
“Ôi, cậu ta giống như sắp chết vậy… So với Hướng Nam còn khó đối phó hơn?” Hai cánh tay của Lệ Vân Trạch vòng ở trước ngực, dựa ở trên quầy ba nhìn Cố Bắc Thần.
Ngón tay thon dài của Long Kiêu cầm ly rượu đỏ, hắc đồng sâu thẳm nhìn dung dịch rượu đang lắc lư, nhàn nhạt mở miệng: “Đúng là tìm đường chết!”
Lệ Vân Trạch vừa nghe xong, cười, “Long lão đại, cậu nói đúng…” Dứt lời, hắn nhìn về phía Cố Bắc Thần một mình ngồi ở nơi đó uống rượu giải sầu, sau đó còn cố ý phóng đại giọng nói, “Bắc Thần cậu ta ly hôn rồi lại muốn cầu hôn… Coi như xong đời rồi, bà xã cậu ta được tự do, không bị khống chế liền chạy mất rồi?”
Cố Bắc Thần “xoẹt” một cái, ánh mắt sắc bén như dao bắn về phía Lệ Vân Trạch.
Lệ Vân Trạch cũng không sợ hắn, còn tiếp tục mỉm cười nói: “Cái mà cậu đang làm có tên gọi là… Nozuonodie [2]! Ừ, đúng, chính xác như câu mà… Long lão đại đã nói, đúng là tìm đường chết!”
[2] No zuo no die là một câu nói của người Trung, đại khái là nếu bạn không làm điều gì ngu ngốc thì cũng sẽ không bị gậy ông đập lưng ông, từ zuo (作) có nghĩa là hành động ngu ngốc.
Cố Bắc Thần híp mắt lại, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, giống như gió lạnh bên ngoài, khiến cho người đông lạnh cứng đờ.
Lệ Vân Trạch âm thầm nhếch miệng, không khỏi oán thầm: Mẹ nó, thảo nào lão Tiêu Cảnh oán giận ánh mắt Bắc Thần có thể giết người…
“Ở đây tự hành hạ mình không bằng đi đến trước mặt Giản Mạt ra oai!” Long Kiêu lãnh đạm nói, “Đã không bỏ xuống được, thì đi hỏi cho rõ ràng.”
Lệ Vân Trạch vừa nghe xong, vội vàng phụ họa, “Đúng!”
Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần khẽ mấp máy, ánh mắt càng sâu, để chén rượu xuống rồi đứng lên… Nhanh chóng sải bước ra ngoài!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.