Đọc truyện Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em – Chương 78: Năm người quỷ dị ăn khuya
Editor: Nam Cung Tử Uyển
Giản Mạt có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Hướng Vãn… Hướng Vãn lập tức làm hành động kéo miệng mình lên, sau đó linh động mím môi liền cười cong mí mắt.
Giản Mạt đi vào toilet sau khi trở về đợi khoảng chừng sắp tới nửa giờ, Tô Mộc Phong cùng Lệ Cẩn Tịch mới nói xong, đánh giá có lẽ nói rất khoái trá, nụ cười trên mặt Lệ Cẩn Tịch rất rõ ràng, còn nồng nặc hơn lúc nãy rất nhiều.
“Nghe Adrian nói mời mọi người ăn khuya, không để ý đến lời nói lắm… Tính thêm một người là tôi nữa được không?” Lệ Cẩn Tịch tự nhiên cười nói, trời sinh cô ta có phong thái nữ vương, tàn mát ra làm cho không có người nào có khí thế cự tuyệt.
Trong lòng Giản Mạt có chút chống cự nhỏ, nhưng ở công sở cũng lâu như vậy, tự nhiên sẽ không biểu hiện ở trên mặt.
Mà Hướng Vãn cùng Tô Tiểu Nghiên, hai người đó chính là vui đến điên rồi, tự nhiên sẽ không chú ý…
“Thần thiếu đi không?” Hướng Vãn làm bộ dạng hoa si, bức thiết hỏi.
Lệ Cẩn Tịch cũng không biết có phải vô ý hay không lại quay sang liếc nhìn Giản Mạt, lập tức nhìn về phía Hướng Vãn, “Thế nào, có ý tứ đối với Bắc Thần hay sao?”
“Đùng” một cái, Hướng Vãn mặt liền đỏ. Thật sự có ý tứ nhưng lại không dám thừa nhận, mà lại giống như một tiểu nữ sinh bị người khác vạch trần tâm tư… Đáng tiếc, lại không có tình yêu.
Tô Quân Ly đi lại hướng Giản Mạt, “Có phải gây bất tiện cho em hay không?” Anh thân thiết hỏi, dù sao, quan hệ của hai người không bị phơi bày ra, trường hợp như vậy hình như cũng không được khá lắm.
Giản Mạt giật giật khóe miệng, lắc đầu, sau đó tầm mắt lại xuyên qua Tô Quân Ly, rơi vào trên người Cố Bắc Thần đang đút tay vào túi quần không biết thời gian là gì kia…
Chỉ thấy ánh mắt Cố Bắc Thần lạnh lùng lướt qua Giản Mạt, sau đó liền quay sang nói với Lệ Cẩn Tịch, “Nói xong chưa?”
Lệ Cẩn Tịch nhíu mày, “Tự nhiên.”
“Đêm nay ăn khuya tôi mời!” Cố Bắc Thần nói ngắn gọn, dường như là để ăn mừng việc Lệ Cẩn Tịch hoàn thành tâm nguyện.
Khóe miệng Giản Mạt tận lực cong lên, đáy mắt có chút cảm xúc nghiến răng nghiến lợi tràn ra.
Ăn khuya là ở một quán cơm Tây rất xa hoa.
Tiếng đàn dương cầm chậm rãi mang theo sự nhu hòa, mà hơi thở trầm ổn đều tràn ngập ở mỗi góc, bầu không khí như vậy, làm cho lòng người đều trở nên trầm tĩnh rất nhiều…
Ngón tay thon dài của Cố Bắc Thần cầm ly rượu đỏ, không quan tâm đến xung quanh khẽ đung đưa, đáy mắt thâm thúy rơi vào nước rượu thượng hạng màu đỏ tươi, đôi môi bạc lạnh lùng cong lên một độ cung tà tứ, không một ai có thể nhìn ra được vẻ lạnh lùng bên trong.
“Tôi nhớ anh lúc nhỏ cũng có thể đánh dương cầm?” Lệ Cẩn Tịch nhìn về phía Cố Bắc Thần nhẹ nói.
Cố Bắc Thần nhẹ câu khóe môi gian tà, đôi mắt như loài chim ưng dửng dưng lướt qua Hướng Vãn sau đó rơi vào sắc mặt của Giản Mạt, môi mỏng khẽ mở nói: “Ở trước mặt Tô tam thiếu nói tôi đàn dương cầm… Cẩn Tịch, cô là đang cười nhạo tôi sao?”
Lệ Cẩn Tịch cười, cô ta vốn rất là đẹp, cười lên lại càng cao nhã quyến rũ, “Tôi cũng không có ý đó…” Đôi mắt phượng của cô ta khẽ nhúc nhích nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giản Mạt, nhấp khóe miệng, “Rất lâu chưa từng nghe qua anh đánh đàn, không biết có hay không, vinh hạnh đêm nay nghe một chút được chứ?”
Hướng Vãn cùng Tô Tiểu Nghiên đã sáng mắt, hôm nay có thể ngồi ở ghế vip nhìn Tô Quân Ly cũng đã thấy đủ lắm rồi, không ngờ còn có thể cùng nhau ăn khuya… Không chỉ có như vậy, còn có nhân vật truyền kỳ ở Lạc Thành là Cố Bắc Thần cùng đi.
Nếu như… Còn có thể nghe thấy Cố Bắc Thần bộc lộ tài năng, kia quả thực là kiếm được bà ngoại gia a a a!
“Quên đi…” Cố Bắc Thần nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng như điêu tạc không xuất hiện quá nhiều biểu cảm, chỉ là mực đồng hơi sâu, chậm rãi mở miệng, “Như vậy tôi lại thành người bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa, không chừng lại có người thành thật nói tôi khí chất nghiêm trang không đủ tốt.”
Nghe thấy thanh âm lạnh lùng lộ ra lời nói chế nhạo chính mình, ngay lúc đó Giản Mạt liền khẽ nhíu mày, Hướng Vãn cũng nghi hoặc nhìn Cố Bắc Thần… Này, thế nào cảm giác là lời nói của Giản tỷ nói trong buổi diễn tấu âm nhạc lúc nãy vậy?
Rốt cuộc, cuối cùng Cố Bắc Thần cũng không đàn dương cầm, năm người ăn khuya, lúc đầu bầu không khí còn hòa nhã, nhưng bây giờ lại có chút khẩn trương nho nhỏ, giống như chuẩn bị gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây.
Tô Quân Ly nhìn Giản Mạt, Giản Mạt lại hung hăng khoét mắt nhìn Cố Bắc Thần…
Môi mỏng của Cố Bắc Thần hơi nghiêng lên tạo thành một nụ cười nửa miệng, mực đồng thâm thúy nhìn vào đáy mắt lạnh lùng của cô.
Ở đây, cô đối với Hướng Vãn cùng Tô Tiểu Nghiên lại không rõ quan hệ, Lệ Cẩn Tịch cảm thấy giữa hai người bọn họ có một sự ái muội, muốn tiến thêm một bước để thăm dò, tầm mắt xinh đẹp ở trên người Giản Mạt lướt qua rơi vào sắc mặt của Cố Bắc Thần, ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt lướt qua một tia giảo hoạt.
Lệ Cẩn Tịch cố ý vòng lên cánh tay của Cố Bắc Thần, thân thể cũng hơi áp vào cánh tay của hắn, sau đó nói: “Nghe nói anh gần đây thu mua một số loại rượu đỏ cũng không tệ phải không?”
“Ừ.” Cố Bắc Thần nhàn nhạt đáp một tiếng, “Cô muốn bình rượu Latour 1976 kia cũng đã lấy được cho cô, có muốn đến Lam Điều để lấy hay không?”
Lệ Cẩn Tịch có chút kinh ngạc, “Anh đây tìm được nó rồi sao?” Ánh mắt của cô ta hoàn toàn tràn ngập hưng phấn.
“Tom vừa lúc đó lấy ra bán đấu giá, liền thuận tay mua…”
Trên mặt Lệ Cẩn Tịch khó nén khỏi sự hưng phấn, hoàn toàn quên mất ý định của bản thân lúc này là muốn nhìn thấy phản ứng của Giản Mạt… Từ nhỏ đến lớn cô ta đều được khen là “Người có đam mê với rượu”, điên cuồng thu thập cất kỹ các loại rượu, nhất là rượu đỏ.
Latour 1976 thế nhưng cô tìm đã lâu đều không tìm được…
Thảo nào…
Trong lòng Giản Mạt cười lạnh một tiếng, cái gì gọi là hôm nay cô phải đi làm không thể uống rượu? Thực chất chỉ là, hắn chỉ đang muốn giữ lại bình rượu Latour kia cho nữ nhân đó mà thôi…
Trong lòng lướt qua một tia khó có thể nói rõ cảm xúc, Giản Mạt liếc mắt, cầm lấy ly rượu đỏ trước mặt liền ngửa đầu uống hết.
Tô Quân Ly hơi nhíu mày, nhìn cái ly trong tay của Giản Mạt dường như đang muốn nói điều gì, nhưng môi chỉ có thể mấp máy, cuối cùng cái gì cũng không nói…
“Mạt tỷ, chị không biết là chị đang uống ly của Tô Quân Ly hay sao?” Hướng Vãn yếu ớt mở miệng, thế nhưng, trong mắt vừa có hưng phấn, nhíu mày bắt đầu vui đùa, “Mạt tỷ, chị nói cài này có phải… Gọi là đang gián tiếp hôn môi không?”
Thật ra lời nói của Hướng Vãn chỉ là đang nói đùa, lập tức, khiến cho biểu tình của ba người liền thay đổi…
Khóe miệng Giản Mạt co quắp nhìn chiếc ly chính mình đang cầm, bây giờ đã trống không, nhưng không phải là của Tô Quân Ly?
Tô Quân Ly vô thức nhìn về phía Cố Bắc Thần, hơi nhíu lại mày kiếm…
Mà ánh mắt của Cố Bắc Thần đã sâu không thấy đáy, mực đồng nhẹ liếc qua nhìn Giản Mạt, lạnh lùng đứng dậy, “Cẩn Tịch, đi lấy rượu, sau đó tôi đưa cô trở lại.” Cũng không để mọi người có cơ hội phản đối, hắn đã dẫn đầu, nâng người chuẩn bị đi.
Lệ Cẩn Tịch cảm giác mình hình như nghĩ lầm rồi, Bắc Thần đối Giản Mạt thấy cũng rất bình thường… Trong lòng nhớ rượu đỏ, cô nhắc nhở Tô Quân Bắc nhớ đi công ty ký hợp đồng, sau đó chớp mắt nói với Giản Mạt: “Chúng ta thường xuyên nói chuyện như vậy, sau khi trở về sẽ hẹn cô, không để ý chứ?”
Giản Mạt cũng chỉ làm cảnh, không nói lời nào chỉ lắc lắc đầu, tỏ vẻ không để ý.
Cố Bắc Thần dần theo Lệ Cẩn Tịch vừa mới đi không hai bước, đột nhiên dừng lại, hơi nghiêng người nhìn, nói với Giản Mạt: “Buổi tối cùng nói chuyện nhớ giữ lời, tôi chờ cô!”
Lệ Cẩn Tịch không ngờ Cố Bắc Thần sẽ nói như vậy, nhưng lại nhìn thấy đáy mắt hắn có một tia cười chế nhạo, có chút bất đắc dĩ, người đàn ông này thật không hiểu được thương hoa tiếc ngọc là gì!
Cố Bắc Thần nói ngắn gọn một câu ái muội như vậy, nhất định Giản Mạt sẽ bị hai con người hiếu kỳ kia tra khỏa, kết cục rất thảm…
Mẹ nó bệnh thần kinh, Cố Bắc Thần anh là tên lật mặt nhanh hơn cả sách! Giản Mạt âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
“Mạt tỷ Mạt tỷ, nói mau, chị cùng Thần thiếu rốt cuộc có quan hệ gì… Hả?” Vẻ mặt kia của Hướng Vãn mang theo bộ dạng hóng chuyện đến phát ra ánh sáng, hoàn toàn tiết lộ hàm ý trong câu hỏi của cô, “Lúc đó có thể khiến Tường Vũ tham gia được vào dự thảo thiết kế em đã thấy không đơn giản… Hắc hắc hắc, thành thật khai báo đi, Mạt tỷ!”
Giản Mạt bị hỏi phiền, vẻ mặt vô tội nói: “Quan hệ vợ chồng!”
“Hả…” Hướng Vãn trực tiếp nâng tầm mắt, “Mạt tỷ, nếu như chị cùng Thần thiếu là quan hệ vợ chồng, vậy em và hắn chính là quan hệ tình nhân… Ha ha!”
Giản Mạt than nhẹ một tiếng, “Xem đi, chị đang nói thật lòng, em lại không tin… Vậy chị cũng không có cách nào!”
Khóe miệng của Tô Quân Ly hơi nâng lên một nụ cười ôn nhu, nhìn bộ dạng khó chịu của Giản Mạt khi đang nói lời thật lòng nhưng lại không có người nào tin, ý cười nói khóe miệng không khỏi lan rộng hơn.
Hướng Vãn cùng Tô Tiểu Nghiên tự nhiên sẽ không tin tưởng, xem như Giản Mạt nói đùa. Chỉ khác là, chuyện này lại không không ảnh hưởng đến tâm tình của bọn họ đêm nay, mọi người nhẹ giọng cười nói, sau đó lại ngồi một chút, cũng giải tán.
Lúc Giản Mạt trở lại Lam Trạch viên, Cố Bắc Thần vẫn chưa về, sau đó cô đi tắm rửa lại, lấy cho mình một cốc sữa nóng… Cố Bắc Thần vẫn chưa về.
Nhìn nhìn thời gian, đã qua hừng đông.
“Chậc chậc, chắc là hắn vẫn đang ôm nữ nhân dịu dàng như nước kia?” Giản Mạt nghĩ đến nũ nhân tên là “Cẩn Tịch” kia, không hiểu sao, trong lòng liền khó chịu.
Giản Mạt cũng không biết chính mình đang phát bệnh thần kinh gì, dù sao đợi đến khi phát hiện mình đem tin nhắn gửi đi thành công, cả người đã không tốt…
— không phải nói buổi tối muốn nói chuyện tốt hay sao? Nếu như không nói, em bây giờ liền đi ngủ đi!