Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 248: Cô lại vô tình cứu hắn một lần nữa!


Đọc truyện Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em – Chương 248: Cô lại vô tình cứu hắn một lần nữa!

EDITOR: Cố Tư Khuynh (GuXuQing)

Âm thanh rung điện thoại trong túi quần truyền đến, tác động lên da thịt có chút tê dại.

Cố Bắc Thần mím chặt môi thành một đường thẳng, hắn cố gắng mở mắt ra, nhưng cả người giống như tan ra, làm thế nào cũng không mở mắt được.

Điện thoại di động vẫn một mực rung lên cho đến khi dừng lại, Cố Bắc Thần ngoại trừ việc có ý thức, ngoài ra một chút cũng không thể cử động.

Giản Mạt nhíu chặt mày, đối với việc Cố Bắc Thần không nhận điện thoại có chút cảm giác khó nói thành lời…

Vốn là hắn hẹn cô cùng ăn cơm, đã qua thời gian hẹn cũng không nói với cô một tiếng cũng coi như cho qua, cô gọi điện đến lại không có ai nhận máy. Đáng lẽ cô phải nên tức giận, nhưng lúc này trong long cô lại truyền đến một nổi bất an.

Giản Mạt nhịn xuống tâm trạng đang bất ổn tán loạn trong lòng, một lần nữa gọi điện thoại đến…

Tiếng điện thoại lại vang lên lần nữa trong không khí tràn ngập mùi xăng gắt mũi, tựa như có thể nhấn chìm tâm tình con người.

Mí mắt Cố Bắc Thần khẽ động, lúc tiếng điện thoại vang lên lần nữa dần dần mở mắt ra… Tầm mắt mê mang lộ ra chút hư ảo rơi vào chiếc xe đã lộn chống vó lên trời.

Tiếng điện thoại một lần nữa dừng lại, Cố Bắc Thần vô lực mà vỗ vỗ mi mắt, xương cốt cả người giống như bị rã ra… Hắn muốn khống chế động tác, lại không có cách nào.


Im lặng khoảng năm sáu giây, điện thoại di động lại một lần nữa rung lên…

Cố Bắc Thần cũng không biết vào lúc này sức lực không rõ từ đâu truyền đến, chống tay xuống đất, âm thầm cắn răng cố gắng đứng lên… Hắn không nghe điện thoại, mà lảo đảo bước chân lôi kéo than thể vô lực đau đớn đi về phía đường bên kia.

“Tách… tách…” Âm thanh quỷ dị vang vọng dưới bầu trời đêm tĩnh mịch, xăng trong bình cứ từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất dần dần tạo thành một vũng nước màu nâu đậm to lớn.

“Xẹt… xẹt…” Tiếng đánh lửa của dây điện thỉnh thoảng truyến đến, những tia lửa mặc dù yếu ớt, nhưng ở vùng ngoại ô không hề có một chút ánh sáng nào như nơi này, tia sáng phát ra đặc biệt làm cho con người ta cảm thấy nhức mắt.

Đôi mắt của Cố Bắc Thần mang theo hơi lạnh, môi mỏng khép chặt, người đã đi đến bên cạnh Tiêu Cảnh…

Vì để giảm thiếu tối đa thương tích cho hắn, lúc lái xe Tiêu Cảnh đã cố hết sức lái dựa vào ven đường bên này, lúc hắn nhảy xuống khỏi xe, thân thể chạm đến mặt đất giống như chạm vào một bãi cỏ.

Mà Tiêu Cảnh, bởi vì cơ thể va chạm mạnh với đường nhựa, cho nên hắn phải chịu lực va đập mạnh hơn Cố Bắc Thần.

Cố Bắc Thần nhíu chặt mày, hắn không thèm nhìn đến tình trạng chiếc xe đang như thế nào, cúi người vào xe bắt lấy cánh tay Tiêu Cảnh khoác lên vai, bắt đầu lôi kéo…

Thân thể không có khí lực không làm được gì, chiếc xe ngược lại không ngừng đánh lửa, mùi xăng lan tràn trong không khí càng ngày càng nồng đậm…

Điện thoại di động không ngừng rung lên, đối phương giống như nếu hắn không nhận điện thoại thì sẽ không bỏ qua.

Sắc mặt Cố Bắc Thần bĩnh tĩnh, nhưng trong lòng hắn đã vô cùng vội vàng cấp bách… Bởi vậy vì chiếc điện thoại không ngừng rung lên kia, cơ thể hắn trong nháy mắt như đã có thêm sức mạnh.


“A…” Cố Bắc Thần gầm nhẹ một tiếng, nửa ôm nửa lôi kéo Tiêu Cảnh về phía sau hơn mười mét…

“Ầm.”

Một tiếng vang thật lớn lớn truyền đến, trong phút chốc giữa bầu trời đêm tăm tối tĩnh mịch, một ngọn lửa lớn xông thẳng lên thời… Trong không khí nhất thời lập tức đều là mùi gay gắt mũi.

Cố Bắc Thần kéo người Tiêu Cảnh cách xa chiếc xe hơn hai mươi mét, nhưng cho dù như vậy, lúc một làn khí độc truyền đến, hắn vẫn không trụ được mà ngã xuống… Hắn thuận thế ngã lên người Tiêu Cảnh, để cho làn khí độc kia không làm thương tổn được đến cậu.

Cảm giác nóng bức từ phía sau lưng truyền đến, Cố Bắc Thần hơi cau mày, thái dương khẽ động đậy, cắn răng bắt đầu chống người lên…

Điện thoại di động lúc này đã im lặng, hắn quay đầu lại nhìn đám cháy đang bốc khói lên trời, ánh mắt ngày càng sâu không thấy đáy.

Lấy điện thoại di động ra, Cố Bắc Thần nhìn màn hình di động đã bị vỡ vụn, hơi nhíu mày, hoàn toàn không có biện pháp nào để trượt nữa… Hắn nhìn lên màn hình di động đang phát sáng, phía trên hiển thị có 7 cuộc gọi bị nhỡ, không suy nghĩ cũng biết là do Giản Mạt gọi đến.

Môi mỏng nhẹ nhàng nâng lên một nụ cười, Cố Bắc Thần nhìn những cuộc gọi nhỡ kia, cười khẽ, cay đắng nói: “Em lại trong lúc vô tình mà cứu anh một lần nữa… Mà anh, đành chịu phải để cho em thương tâm thêm một lần nữa rồi… Thật xin lỗi em, Mạt nhi!”

Giản Mạt cắn môi, gọi mấy cuộc điện thoại đều không có ai nhận máy, cô không biết có phải là Cố Bắc Thần đang họp hoặc bận việc gì mà đến trễ hay không… Nhưng loại cảm giác bất an này từ đầu đến cuối vẫn không hề tan đi.

Giản Mạt cũng không biết bản thân mình có muốn đợi hay không, nhìn bầu trời đêm tăm tối không có một chút ánh sáng từ trăng sao trên trời một chút, cô cắn môi…

Bởi vì trước đây không cần điện thoại nên hiện tại cô cũng không có số di động của Tiêu Cảnh hoặc Tô San… Căn bản không biết phải làm thế nào?


Giản Mạt suy nghĩ một chút, chịu đựng cái loại cảm giác hốt hoảng trong lòng muốn gọi lại cho Cố Bắc Thần này, nếu như lại không có người nhận máy… Cô sẽ trực tiếp đi về nhà!

Suy nghĩ, Giản Mạt tức giận cắn răng nói: “Cố Bắc Thần, đừng hy vọng tôi lại đồng ý đi ăn cơm với anh nữa…”

Cô lẩm nhẩm nói trong miệng, đồng thời cũng đem điện thoại gọi đi…

Nhìn điện thoại lại một lần nữa vang lên, tâm Cố Bắc Thần thoáng cái nhảy lên…

Bởi vì màn hình di động vỡ vụn ra quá mức, cơ bản không có cách nào trượt được nữa.

Điện thoại của Tiêu Cảnh càng không có cách nào sử dụng… Hắn lúc này chỉ cầu mong, bất cứ ai cũng được, chỉ cần gọi điện đến cho hắn là được.

Ấn xuống vẫn còn có thể trả lời điện thoại, Cố Bắc Thần nhịn xuống đau đớn trên người, sau đó mới làm ra vẻ không có chuyện gì nói: “Mạt nhi…”

Giản Mạt không nghĩ đến điện thoại lại nối được, cô cũng không biết tâm tình của mình lúc này là gì… Có sinh khí, có thở phào nhẹ nhõm…

Nhưng mà tại sao lại thở phào nhẹ nhõm, chính cô cũng không hiểu được.

“Cố tổng…” Giản Mạt cắn răng nói: “Anh có dự định mời tôi ăn khuya không vậy?”

Nghe giọng điệu cố ý của Giản Mạt, môi Cố Bắc Thần bất giác lộ ra một tia cười nhẹ, lộ ra sự thoải mái, dường như còn có thể giảm đi đau đớn: “Chỗ bên này của anh đột nhiên xuất hiện một số việc ngoài ý muốn, cho nên…”

“Ok, anh bận!” Giản Mạt tiếp lời, nói xong liền nghĩ muốn cúp điện thoại.


“Mạt nhi…” Cố Bắc Thần vội vàng gọi cô, sau đó âm thầm hít khí vào, mới nói: “Anh lúc này không có cách gọi điện cho Vân Trạch, em gọi cho Vân Trạch bảo cậu ấy gọi điện đến cho anh một chút đi…” Hắn đem việc muốn nhờ nói cho Giản Mạt, cũng không lo nổi là cô có hoài nghi điều gì hay không.

Nhưng Giản Mạt lại lộ ra nghi vấn… Không có cách nào gọi đi, lại có thể nhận điện thoại?

“Cố Bắc Thần…” Giản Mạt có chút thận trọng kêu hắn, nghĩ đến cảm giác bất an vừa rồi của chính mình, không nhịn được hỏi: “Anh… có phải là anh gặp chuyện gì hay không vậy?”

Chuyện của Lý Tiểu Nguyệt vào bốn năm trước, Sở Tử Tiêu đã từng nói với cô chuyện Cố Bắc Thần sẽ bị trả thù… Hắn, sẽ không phải là bị đuổi giết hay ám sát gì đó chứ?

Giản Mạt suy nghĩ có chút miên man, cảm giác bất an trong lòng không khỏi ngày càng tăng lên…

Cố Bắc Thần cười cười: “Chuyện duy nhất anh gặp phải lúc này… Chính là thật vất vả mới mời em ăn cơm được, lại gặp phải chuyện đột xuất không thể đi đó! Yên tâm, anh không có việc gì đâu, là việc của tập đoàn thôi…” Hơi dừng lại một chút, hắn lại tiếp tục cười nói: “Em như vậy, anh có thể hiểu là em rất lo lắng cho anh không?”

Nghe giọng nói trêu chọc đùa giỡn hài hước của Cố Bắc Thần, Giản Mạt nhất thời trầm mặt… Sau đó, tức giận chính bản thân mình không có gì lại lo lắng quá mức, không nói gì liền cúp điện thoại.

Nhìn số điện thoại trên giấy ghi chú, Giản Mạt hừ một tiếng, sau đó gọi điện đến cho Lệ Vân Trạch…

“Xin chào, là ai vậy?” Tiếng Lệ Vân Trạch nhu hòa lễ độ nhận điện thoại truyền đến.

“Xin chào, tôi là Giản Mạt…”

Lệ Vân Trạch có chút ngoài ý muốn, còn chưa kịp nói gì đã nghe giọng nói của Giản Mạt: “Cái đó…” Cô suy nghĩ một chút: “Cố Bắc Thần giống như không tiện gọi điện thoại cho anh, bảo tôi nói với anh, gọi điện thoại đến cho anh ấy.”

Mi tâm Lệ Vân Trạch trong nháy mắt nhíu chặt, dường như có một loại cảm giác, vội vàng đáp lại một tiếng, không kịp để cho Giản Mạt đáp lại đã vội vàng cúp máy…

Giản Mạt nhìn điện thoại di động bị cúp, bên trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập một mảng nghi ngờ: “Có phải thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.