Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 220: Nhất định phải có cô ấy!


Đọc truyện Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em – Chương 220: Nhất định phải có cô ấy!

Editor: Cin

Sở Tử Tiêu sững sờ đứng ở đó, tầm mắt nhìn Giản Mạt dần trở nên phức tạp, phảng phất có chút không tin, cũng không xác định, càng thêm có chống cự.

“Em… em…” Sở Tử Tiêu lắp bắp, lưỡi đột nhiên thắt lại, “Em vừa nói… cái gì?”

Giản Mạt cười, con ngươi không nhìn thấy đáy, “Tôi có con rồi!”

Cô không nói dối, cho nên, dù cho Sở Tử Tiêu có một nội tâm sắc bén, cũng nhìn không ra “lời nói dối”!

Trên mặt Sở Tử Tiêu có thứ gì đó khẽ nứt ra, mùa đông năm ấy, hắn chất vấn Giản Mạt có phải là đã gả cho Tô Quân Ly hay không… Đó là nhất thời tức giận, sau hắn tinh tường biết được, đó là giả!

Huống chi, thân là người hào môn, sao có thể không rõ, Tô gia tam thiếu có kết hôn hay chưa?

Chỉ là… Giản Mạt có con?

“Em lại gạt anh, đúng hay không?” Sở Tử Tiêu ngưng tiếng hỏi, “Giống như việc em và Tô Quân Ly kết hôn, em là đang gạt anh đúng không?”

Giản Mạt cong khóe miệng, mang đến nụ cười rất có lệ: “Không sao cả, tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ…” Dứt lời, vẻ mặt cô nhẹ nhõm, không hề có gánh nặng, “Tôi đi vào trước.”


Nhìn Giản Mạt cứ như vậy mà bước qua, Sở Tử Tiêu phảng phất cảm giác hụt hẫng.

Hắn không phải là không nghĩ tới việc từ bỏ, bốn năm rưỡi hắn tự nói với bản thân, thời gian là liều thuốc trị liệu tốt nhất, nó có thể đem tất cả sự chờ đợi đều trở nên rỗng không!

Đáng tiếc… Hắn sai rồi.

Lúc nghe Đường Dục theo Lý Tiểu Nguyệt nói cô hôm nay sẽ trở lại, hắn một ngày cũng không có tâm tư làm việc.

Khi thấy cô vào thời khắc kia, hắn mới biết… Kiềm chế tình cảm giống như muốn dời núi lấp biển, căn bản là không thể nào khống chế…

“Mạt Mạt!” Sở Tử Tiêu xoay người nhìn về phía Giản Mạt, “Đứa nhỏ là…” Hắn nhíu nhíu mày, “Là của Tô Quân Ly sao?”

Giản Mạt cười, xoay người nhìn lại phía Sở Tử Tiêu, “Anh cùng chú của anb thật giống nhau…” Cô cười đến mức dửng dưng, đang nói đến “chú”, dường như không nhìn tới đáy mắt đang thống khổ của Sở Tử Tiêu, “Các người có câu hỏi cũng đều giống nhau!” Dứt lời, cô không trả lời vấn đề của hắn, chỉ là xoay người tiến về ghế ngồi, để lại Sở Tử Tiêu đằng sau không kịp phản ứng.

Bắc Thần đã gặp cô?

Sở Tử Tiêu dần dần nhíu mày lại, chỉ là, trong lòng lại lần nữa trống không.

Giản Mạt vừa đi toilet, Sở Tử Tiêu cũng liền đi ra ngoài, cô trở về không đầy một lát, hắn cũng tiến vào… Mọi người trong lòng đều biết rõ hai người họ có chuyện gì.


Chỉ là, nhìn Giản Mạt vẫn như trước, nhưng Sở Tử Tiêu lại rõ ràng trầm mặc không nói chuyện, tất cả mọi người đều thấy rõ… Hai người họ không thoải mái.

Sau chín giờ, di động Giản Mạt liền vang lên, cô dửng dưng lấy ra, dường như vì cố ý khiến mọi người kinh ngạc, nghe xong người bên đầu dây kia nói chuyện, cô thuận miệng nói: “Được, mammy bây giờ trở về.”

“Ầm” một tiếng, trừ Lý Tiểu Nguyệt ra thì tất cả mọi người liền giống như bị tia chớp bổ vào đầu!

“Giản Mạt…” Lâm Phàm co quắp miệng, tay không ngừng chỉ chỉ di động trong tay Giản Mạt, “Ai có thể nói cho tôi, mammy là có ý gì?”

Giản Mạt cười cười, Lý Tiểu Nguyệt thay cô trả lời: “Chính là Giản Mạt đã có con rồi!”

“…” Cái này, toàn thể im lặng, sau đó đồng loạt nhìn về phía Sở Tử Tiêu.

Đường Dục nhẹ nhíu mày kiếm, lập tức nhìn về phía Lý Tiểu Nguyệt, trong mắt có ý trách cứ… Cô biết rất rõ đêm nay mọi người đã nghĩ muốn cho A Tiêu cùng Giản Mạt có cơ hội nói chuyện, nữ nhân này thật tình, Giản Mạt có con rồi cũng không sớm báo một tiếng!

Lý Tiểu Nguyệt tỏ vẻ rất vô tội, cô luôn luôn tán thành hoặc là đánh không chết, hoặc là liền hứong tử lý đánh… Dài dòng đối với ai cũng không tốt.

Huống chi, đứa bé kia là của Cố Bắc Thần, dựa theo quan hệ… Là phải gọi Sở Tử Tiêu là anh họ. Mạt Mạt cùng hắn quan điểm này liền không thể nào, càng không thể loạn luận được?

“Được rồi, các vị, tôi phải đi trước,” Giản Mạt đứng dậy, “Sau này ở Lạc Thành phát triển, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn!” Nói xong, cô định xoay người rời đi.


Lý Tiểu Nguyệt là đi tới cùng Giản Mạt, lúc gần đi cô quay đầu lại liếc nhìn Sở Tử Tiêu, cả người hắn nhìn qua dường như là không có biểu cảm gì cả… Thế nhưng, mọi người nhìn hắn, mỗi một người đều vô cùng lo lắng.

Lý Tiểu Nguyệt âm thầm than nhẹ một tiếng, cùng Giản Mạt rời khỏi…

Trên đường trở về, Lý TIểu Nguyệt lái xe, nhìn Giản Mạt liếc một cái, “Cậu cứ như vậy mà để mọi người biết đến Kiệt thiếu, không sợ Cố Bắc THần sẽ biết sao?”

“Cậu cho là có thể giấu diếm được bao lâu?” Giản Mạt nằm tựa trên ghế ngồi nói,” Tớ sau này là muốn ở Lạc Thành đợi, thoát khỏi mùng một, tránh không khỏi mười lăm…. Cậu nói thử xem!”

Lý Tiểu Nguyệt khởi đến nụ cười, “Không sợ cậu với hắn lại có dây dưa à?” Cô liếc nhìn Giản Mạt, “Còn nói là, cậu căn bản không có muốn buông hắn xuống.”

“Không biết, chính là cảm thấy không muốn đen tâm tư đặt trên tình cảm …” Giản Mạt nghiêm túc nói, không hề có ý né tránh, “Tớ hiện tại chỉ quan tâm đến sự nghiệp!” Dừng một chút, cô lại nói tiếp, “Lại nói, giữa hắn và Thẩm Sơ rốt cuộc mấy năm nay là có chuyện gì? Dây dưa? Ha ha… Nếu nói tớ sợ hắn cướp con của tớ mới là thật…”

Lý Tiểu Nguyệt nghe Giản Mạt bình tĩnh phân tích, liếc nhìn cô… Bây giờ Giản Mạt lột xác trở thành một viên đá quá chói lóa, cô cảm thấy mừng thay bạn mình.

Con người của kiếp này, ai mà không có vài đoạn tình cảm gập ghềnh? Thuật theo tự tiên, chính mình sống vui vẻ mới là tốt.

“Tuy nhiên, Kiệt thiếu có thể nhìn ra cậu có điểm bất thường không nhỉ?” Lý Tiểu Nguyệt có chút sở khóc dở cười.

Giản Mạt bất đắc dĩ, nghiêng đầu nhìn nói với Lý Tiểu Nguyệt: “Tên tiểu tử kia chỉ số thông minh quá cao, tron glòng hắn tính toán cái gì, người làm mẹ như tớ đúng là đoán không ra… Bất quá, tớ trái lại biết, hắn muốn xem ba ba mà tớ tìm có thuật mắt hay không, bằng không, nó nhất định sẽ lăn qua lăn lại bên cạnh nam nhân đó là xin tha thứ cho kẻ bất tài!”

Lý Tiểu Nguyệt vô cùng tán thành, bởi vì… Trước đã nghe Giản Kiệt oán giận với Andy – anh chàng người Anh kia.


Xe, dưới đêm hội tụ ánh đèn trải dài như dòng sông.

Hướng ngược lại, Sở Tử Tiêu lái xe Blues chạy tới. Lúc hắn đến, Cố Bắc Thần đang trong hầm tìm rượu…

“Tới rồi sao?” Cố Bắc Thần nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục tìm, cuối cùng dừng lại trước mặt là lọ Xích Hà Châu, lập tức đem ra, “Cùng chú uống một chén!”

Dứt lời, Cố Bắc Thần đi mở rượu, sau đó bắt đầu rót.

Sở Tử Tiêu nhìn động tác của Cố Bắc Thần, khóe miệng hắn câu nụ cừoi nhạt, hỏi: “Chú đã gặp Giản Mạt?”

“Ừm”. Cố Bắc Thần không hề giấu diếm, “Lần trước đi London, ở hội UIA đã gặp qua.” Hắn không khỏi trùng con ngươi xuống, “Cô ấy cùng một giáo sư với chú…”

Sở Tử Tiêu nhìn Cố Bắc Thần tràn ngập ý cười, không hỏi dừng lại hỏi: “Bắc Thần…” Hắn dừng lại một chút, rốt cuộc cũng nói, “Chú có biết…Mạt Mạt đã có con?”

Động tác rót rượu của Cố Bắc Thần ngừng lại, nhưng chỉ một lúc lại tiếp tục rót rượu, “Ừm!”

“Vậy…”

“Chú không để ý!” Cố Bắc Thần cắt ngang lời Sở Tử Tiêu, thanh âm yếu ớt nhưng dễ nghe truyền đến.

“Cháu cũng không để ý, nhưng việc này không cùng chú có quan hệ chứ!” Sở Tử Tiêu có chút nôn nóng.

Cố Bắc Thần nghiêng đầu nhìn về phía hắn, “Mặc dù không có tỉ mỉ điều tra, thế nhưng… Cô ấy hiện tại vẫn còn độc thân!” Hắn nói, mực đồng dần sâu thẳm. “Tử Tiêu, nói cho cháu biết, lần này chú nhật định phải có được cô ấy!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.