Đọc truyện Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em – Chương 207: Pháo hoa trên bầu trời đêm, nở rộ trái tim ai?
Edit: Cố Tư Yên
Thẩm Sơ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào khóe môi đang nhếch lên của Cố Bắc Thần.
Đáy mắt Cố Bắc Thần càng ngày càng sâu, ở trong vực sâu nhất tràn ra một cỗ khí lạnh, “Chẳng lẽ… Cô chưa từng nghĩ qua, vì sao thiết kế của Giản Mạt lại thay đổi sao?”
“Bởi vì anh đã sửa…” Thẩm Sơ cắn răng.
Cố Bắc Thần nghe Thẩm Sơ nói như vậy, đột nhiên cảm thấy, hắn thực sự chưa từng hiểu rõ Thẩm Sơ… Trước đây hắn cho rằng cô ta rất đơn thuần, rất nhiệt tình, thậm chí tràn đầy năng lượng và kiên cường.
Thế nhưng bây giờ?
Cử chỉ của cô khiến hắn thất vọng, ngay cả phỏng đoán của cô cũng làm cho hắn cảm thấy trước đây những điều hắn cho rằng đó có bao nhiêu buồn cười!
“Cho tới bây giờ, cô vẫn còn có thể cố chấp được sao…” Giọng nói của Cố Bắc Thần đã lạnh giá không có một tia nhiệt độ, “Thiết kế, tôi không hề tham dự… Đây không chỉ về vấn đề nguyên tắc, mà liên quan đến nhân phẩm của Giản Mạt.”
Dừng một lúc, môi mỏng của Cố Bắc Thần cong lên nụ cười chế nhạo, “Bỏ qua quan hệ trước kia, chúng ta đều đi ra từ UCL, cô và tôi đều có thể hiểu rõ… Thiết kế của Giản Mạt chính là nhờ tài năng của cô ấy mà làm được!”
Thẩm Sơ nắm chặt bàn tay đang bắt đầu run rẩy, thế nhưng, cô cực lực nhẫn nhịn…
“Bản thiết kế có thể đổi, thậm chí… Ngày hôm trước tôu đã nói với cô. Thẩm Sơ, cô có nghiêm túc nghĩ tới không?” Cố Bắc Thần cắn răng, “Nếu như cô có nghĩ tới, hôm nay cô sẽ không xuất hiện ở đây… Nếu như cô có nghĩ tới, cô, có lẽ còn có thể lưu lại một chút tốt đẹp trong lòng tôi.”
Vẻ mặt Cố Bắc Thần trở nên lạnh giá, “Thế nhưng, cô đã từ chối nó…”
“Cố Bắc Thần, anh dựa vào đâu mà nói tôi như vậy chứ?” Thẩm Sơ trừng mắt nhìn, “Có phải trong lòng anh có ai, thì người đó chính là người tốt đẹp nhất hay không?” Cô ta gào lên, khuôn mặt có chút dữ tợn.
Cố Bắc Thần thấy Thẩm Sơ dù cho tới lúc này, còn đem trách nhiệm đẩy lên người người khác, đã không thể nói gì nữa…
Cô ta nghĩ như vậy thì cứ cho là như vậy đi!
Xoay người, Cố Bắc Thần bởi vì say rượu cho nên đau đầu muốn chết, càng vì mình ngu xuẩn, tự tay đẩy Giản Mạt đến bên cạnh người đàn ông khác, mà lúc này, kèm với thái độ của Thẩm Sơ, hoàn toàn phá hỏng thần kinh của hắn.
Tiêu Cảnh và người đàn ông kia vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ yên tĩnh đứng ở một bên…
Ánh mắt thất vọng của Thẩm Sơ nhìn về phía Cố Bắc Thần, cuối cùng, cô òa khóc lên, “Tất cả những chuyện mà tôi đã làm… Ai sinh ra cũng đâu muốn làm người xấu chứ? Cố Bắc Thần, anh vĩnh viễn cũng không hiểu…”
Cố Bắc Thần than nhẹ một tiếng, “Đúng là tôi không hiểu, thế nhưng, tôi cũng hiểu rõ, có người chỉ vì bản thân mình… Có thể lựa chọn dùng phương thức thương tổn người khác để đạt lấy thành tựu của mình. Cũng có người…” Đáy mắt hắn trở nên thống khổ, “Chọn phương thức thương tổn chính mình để giành lấy thành tựu cho người khác.”
Mà Giản Mạt, chính là loại người thứ hai…
Chỉ là, lúc trước hắn quá mức kiêu ngạo, thế cho nên lúc nào mất đi, cũng không biết!
Thế nhưng, mỗi người đều phải gánh chịu hành vi của chính mình, giống như Thẩm Sơ… và cả hắn!
Buổi đêm ở Lạc Thành đẹp mê người, cho nên, ban đêm ở đây thích hợp nhất là để trầm mê và từ biệt…
Giản Mạt mở tiệc chiêu đãi mọi người ở khách sạn Sofia, bởi vì vào cái đêm hai năm trước đó, tất cả đều là từ nơi này bắt đầu thay đổi… Muốn rời đi, cô cũng muốn từ nơi này cáo biệt, để khi trở về đây lần nữa, cô có thể thản nhiên đối mặt với tất cả!
“Chị Mạt, em sẽ rất nhớ chị…” Hướng Vãn lẩm bẩm một tiếng, xoa khóe mắt đỏ ửng nhìn Giản Mạt.
Giản Mạt mỉm cười, “Nha đầu ngốc, cũng không phải không còn gặp lại…” Cô hờn dỗi trừng mắt, “Em làm như chị một đi không trở lại vậy, sau khi trở về, chị vẫn muốn làm việc cho Du tổng.” Nói xong, cô nhìn về hướng Du Tử Quân, “Phải không, Du tổng?”
“Đương nhiên là đúng…” Du Tử Quân vẫn chưa nói gì, Đường Hạo Dương đã mở miệng, sau đó già mà không kính cũng mở ra vui đùa, “Nếu như cô không trở lại, dự đoán Du tổng và Hiểu Tĩnh vẫn muốn cạnh tranh với nhau, đến lúc đó ai giải vây đây?”
“Ha ha…”
Lời nói của Đường Hạo Dương vừa dứt lập tức rước lấy một trận cười, La Hiểu Tĩnh không những không giận dữ, mà trái lại còn không để ý đến chuyện người khác lấy mình làm trò đùa.
“Nhìn anh không có điểm gì để tôi xem trọng hết?” La Hiểu Tĩnh nói với Du Tử Quân.
Du Tử Quân da mặt dày nói thẳng: “Đương nhiên là anh rất đẹp trai, khí chất, nhiều tiền, có mị lực…”
“Tôi thấy anh đúng là không biết xấu hổ!” La Hiểu Tĩnh nói không nể mặt, thấy Du Tử Quân và mọi người cười lớn, mới nghiêm túc nói, “Tôi nhìn trúng anh là vì tôi có thể phát hiện giá trị của mỗi người… Nếu không, anh nghĩ rằng tôi có thể coi trọng anh sao?”
La Hiểu Tĩnh là một nữ hán tử, rất hào khí, nói chuyện không cần suy nghĩ…
Thế nhưng, Du Tử Quân thích tính cách ngay thẳng của cô, thế cho nên vì muốn có đượ dự chú ý của cô, mới đối nghịch với cô nhiều năm như vậy, coi như cũng đã đoạt được tới tay.
Giản Mạt nhìn hai người bọn họ, trong mắt tràn đầy sự hâm mộ… Thật tốt, nhìn thấy bọn họ, cô cảm giác mình lại tin vào tình yêu.
“Hâm mộ cái gì vậy, Mạt Mạt?” Đinh Đương nhíu mày tiến vào trạng thái lắm chuyện, “Không phải cô còn có một Tô gia tam thiếu đó sao? Hả?”
Giản Mạt nhìn mọi người đã dựng thẳng tai, có chút dở khóc dở cười, “Những thứ ấy đều là tin đồn nhảm mấy người cũng tin, vì sao lúc tôi nói tôi là vợ của Cố Bắc Thần mấy người lại không tin?”
Mọi người vừa nghe xong, giật khóe miệng, đồng thanh nói: “Mạt Mạt, cô không tử tế!”
Giản Mạt cười lớn, cũng không giải thích, mọi người cũng xem như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn nhậu chơi bời… Đương nhiên, cuối cùng sổ sách không phải Giản Mạt trả, mà là Du Tử Quân.
Hắn nói: Giản Mạt, tôi chờ cô trở lại nói cho mọi người biết, cô… Là tuyệt nhất!
Lúc mọi người tan cuộc, thời gian đã rất khuya, gần 0 giờ.
Giản Mạt không trực tiếp về nhà, mà đi từ từ trên bờ sông Lạc Thành, cảm thụ không khí ban đêm ở Lạc Thành…
Sáng sớm ngày mai sẽ rời khỏi đây, không biết những thứ ở đây sau bốn năm năm sẽ biến thành bộ dáng gì nữa?
“Ầm ——”
“Đoàng!”
Đột nhiên, có tiếng động vang lên, lập tức, đáy mắt tràn ngập ánh sáng của pháo hoa đủ mọi màu sắc, sáng bừng như ban ngày.
Giản Mạt ngừng bước chân, người đi bộ dừng lại nghỉ chân, ngửa đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời…
Khóe miệng vô thức mỉm cười, Giản Mạt nhìn pháo hoa, âm thầm nói với bảo bối ở trong bụng: Pháo hoa của một người có thể làm sáng lòng của rất nhiều người… Bảo bối, coi như trận pháo hoa này chính là món quà chia tay mà anh ấy dành cho mẹ, được không?
Cố Bắc Thần ngồi ở bồ sông Lạc Thành, tùy ý để gió sông lạnh giá quất vào mặt… Khuon mặt anh tuấn không có bất kỳ cảm xúc nào.
Hắn hơi ngửa đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời đêm, vốn dĩ ngày hôm qua hắn muốn cầu hôn Mạt nhi, thế nhưng, lúc này hắn lại ngồi ở đây thưởng thức một mình.
Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần nhẹ nhàng cong lên nụ cười tự giễu, cuối cùng nặng nề hóa thành nỗi đau…
Từ khi bắt đầu, giữa hai người chỉ vì lợi ích của bản thân, đến khi đột nhiên kết thúc… Thật giống như một giấc mộng, có thể trở về nhớ lại, nhưng lại không thể bắt được!
Giản Mạt khẽ đặt tay ở trên bụng, khóe miệng cong lên nụ cười nhìn pháo hoa đủ mọi màu sắc… Giờ khắc này, tất cả đều trở nên nhẹ nhõm!
Pháo hoa không ngừng nổ tung ở trong trời đêm, một trên cầu, một dưới cầu…
Hai người, hai trái tim… Vào giờ khắc này, rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại xa tận chân trời…
Cố Bắc Thần vẫn ngồi ở trên bờ sông, Giản Mạt nhìn pháo hoa phát sáng lần cuối trên bầu trời đêm, rồi từ từ thả tay xuống… Xoay người rời đi.
Hẹn gặp lại, Lạc Thành!
Hẹn gặp lại… Cố Bắc Thần!