Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 190: Buồn nôn cũng là Một loại tình thú


Đọc truyện Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em – Chương 190: Buồn nôn cũng là Một loại tình thú

Editor: Cin

Giản Mạt không hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Bắc Thần, cô khẽ nhíu mày, sau đó thuận thế liền khoác tay lên gáy của Cố Bắc Thần, kiều mị cười nói: “Được… Chồng muốn tự tay thiết kế sao?”

Lúc Giản Mạt hỏi xong câu này liền hối hận, Cố Bắc Thần thiết kế Lam Trạch viên cho Thẩm Sơ, cô cũng xoắn xuýt muốn thiết kế vài thứ… Nên như vậy tốt chứ?

Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm thúy nhìn Giản Mạt, sự tức giận từ sâu trong đáy mắt hiện ra, “Muốn anh tự tay thiêt́ kế?”

“Đúng vậy…” Giản Mạt bị Cố Bắc Thần nhìn trong lòng có chút chột dạ, “Đương nhiên rồi, nhưng nếu chồng không muốn, em cũng sẽ không để ý!”

Cố Bắc Thần môi mỏng tỏa cái lạnh lẽo, hạ cánh tay Giản Mạt xuống, lạnh lùng nói: “Giản Mạt, em từ lúc nào có thể nghiêm túc thực sự yêu cầu anh một việc?”

Dứt lời, ánh mắt hắn thật sâu liếc mắt với Giản Mạt.

Giản Mạt âm thầm cắn răng, đè cảm xúc trong lòng xuống, chỉ lấy cười lấy lòng nói: “Anh không cho em ăn mỳ ăn liền, vậy em đói bụng rồi… Anh có thể cho em đi mua ít thức ăn đựoc không?”

Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt một chút cũng không thương cảm, lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người lại bỏ đi…

Hắn quay lại làm gì?

Rõ ràng là bận, có chuyện cần đi xử lý, nhưng mà lại trở về tìm giận giữ cho bản thân.

Cố Bắc Thần, trước hắn không để bụng… Bây giờ thấy rõ trái tim của mình thì sao chứ?

Giản Mạt là người vô tâm…

Cố Bắc Thần cho xe rời khỏi Nhuận Trạch viên, hắn cho là hắn phải trở về biệt tự Bán Sơn, nhưng cuối cùng lại dừng ở quán ăn khuya phía trước.


Nếu người muốn đùa giỡn, thì Cố Bắc Thần chính là người như vậy.

Hắn mang theo sự tức giận xuống xe, Cố Bắc Thần đến quán ăn nhỏ mua đồ ăn khuya, rồi lập tức quay lại Nhuận Trạch viên.

Giản Mạt không ngờ Cố Bắc Thần lại thực sự đi mua đồ ăn khuya, khi thấy hắn lạnh mặt đem bữa ăn khuya để lên bàn trà, hắn liếc xéo mắt vì bản thiết kế phủ kín mặt bàn ăn, hắn hừ lạnh một tiếng, “Có muốn anh trực tiếp cho em đem bàn ăn đổi thành bàn thiết kế không?”

Giản Mạt đoán Cố Bắc Thần tức giận vì chiếc vòng cổ, bất quá, cũng may hắn không biết do ai đưa đến… Dự đoán chỉ là cảm thấy không phải Tô San phối hợp.

Vì không muốn gây ra hiểu lầm, Giản Mạt mỉm cười rồi nói: “Đương nhiên là đươc… Có điều, lúc ăn cơm xong sau đó lại vẽ bản thiết kế lên đó không phải rất nhếch nhác sao?

“…” Cố Bắc Thần bị lời của Giản Mạt làm á khẩu luôn.

Nữ nhân này hình như sinh ra không phải là để lấy lòng của hắn, đồng thời còn phụ năng lực của hắn nữa?

Giản Mạt mở gói ăn, có gia vị chua cay cùng bánh bao, còn có cả cháo… Không những thế, mỗi thứ đều là hai phần.

“A, anh cũng chưa có ăn tối?” Giản Mạt có chút ngoài ý muốn, dù sao lúc này cũng đã qua mười giờ tối rồi.

Cố Bắc Thần hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì, chỉ là cầm hộp mì lên ăn.

Cô nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Cố Bắc Thần, Giản Mạt mở miệng, “Em muốn ăn mì…”

“Anh mua mì cho anh!”

“Em muốn ăn mì!” Giản Mạt nhắc lại.


Cố Bắc Thần liếc xéo cô một cái, trực tiếp không để ý tới cô nữa…

Giản Mạt chủ ý đã quyết định, cầm đôi đũa bĩu môi, cô trực tiếp cúi người tiến lên thò vào hộp mì của hắn, sau đó đưa vào trong miệng hút lên… Cô còn rất không có hình tưởng mà cắn ở giữa, rơi lại một nửa xuống hộp mì.

“Buồn nôn!” Cố Bắc Thần ghét bỏ nhíu mày.

Giản Mạt vừa nghe, trừng con mắt liền nói: “Lúc cùng em hôn môi sao không thấy anh chê buồn nôn?”

Ánh mắt Cố Bắc Thần khinh bỉ, “Ai biết được? Có lẽ…lúc trước không có phát hiện ra…” Nói rồi ánh mắn hắn trở nên sâu thẳm, “Để anh thử lại xem…”

“Hả?” Giản Mạt nghi hoặc nhìn Cố Bắc Thần.

Cố Bắc Thần khóe miệng cong lên, bàn tay đã lao tới giữ ót của Giản Mạt, đôi môi liền tiến tới…

Giản Mạt cảm thấy trong miệng có thứ gì đó cuốn lấy đầu lưỡi cô, sau đó, thứ mềm mại đó dẫn dắt lưỡi cô vào trong miệng hắn, mút chặt… Cô trừng lớn hai mắt, không dám tưởng tượng rằng Cố Bắc Thần lại làm ra động tắc ái muội đó.

“Ưm, đúng là có vẻ buồn nôn… Chẳng qua làm với vợ nhà mình, anh cũng không chê đâu.” Cố Bắc Thần nhướn mày, cố ý nói.

Mặt của Giản Mạt đã bị dọa cho ửng đỏ cả lên, cử chỉ thân mật như vậy, thậm chí so với lúc bọn họ ở trên giường đều lộ ra khiến người ta thẹn thùng…

Nhấp nhấp môi, Giản Mạt cảm thấy trong miệng vẫn còn mì cùng hơi thở của Cố Bắc Thần, cái loại cảm giác này rất kỳ quái.

Chính là, rõ ràng cử động “buồn nôn”, nhưng lại khiến cho tim của cô đập loạn lên… Có chút không khống chế được.


Nhìn bộ dáng xinh đẹp của Giản Mạt, ánh mắt Cố Bắc Thần trở nên thâm sâu, nữ nhân này từ khi nào bắt đầu… lộ ra sự xấu hổ của một cô bé như vậy, khiến hắn càng thêm mê muội?

Điệu Blues.

Sở Tử Tiêu cầm bình rượu từ hầm rượu ra, Đường Dục nhìn nhìn, không khỏi mang ý cười đến, “Không ngờ cậu ở nơi này còn giấu hàng tốt…”

“Bắc Thần.” Sở Tử Tiêu nhàn nhạt mở miệng.

Đường Dục nghe nói, nhún nhún vai, liền đưa tới mỗi người một ly rượu, “Tôi nghe nói… Cố Bắc Thần không tính giúp Sở Thị?”

Là nghi vấn, cũng là khẳng định.

Sở Thị lần này có chút chuyện lớn, không giống như vẻ bề ngoài hào nhoáng… Có thể nói, nếu như Đế Hoàng không sót một phen, vận mệnh của Sở thị sẽ bị thôn tính.

“Hắn có dã tâm,” Sở Tử Tiêu bình tĩnh nói, “Tôi đối với thương trường cũng không có hứng thú…”

“Không có hứng thú, nhưng cậu lại nắm năm mươi phần trăm cổ phần của Đế Hoàng?” Đường Dục hỏi.

Ánh mắt Sở Tử Tiêu u ám, không trả lời.

“Đúng rồi,” Đường Dục nhíu mày hỏi, “Sự tình Ngự Cảnh hồ đã tra được chưa?”

“Còn chưa có xác định…” Sở Tử Tiêu nhàn nhạt mở miệng.

Bất kể là bên phía ba hắn hay Bắc Thần, dường nhi ai cũng có chuyện lén giấu đi, lại càng giống như căn bản không ai là gốc rễ của chuyện này.

Nhưng nếu không phải, vậy thì chuyện gì đã xảy ra hai năm trước?

Ba của Giản Mạt là tai nạn ngoài ý muốn, chả lẽ sự thật vốn không phải như vậy?


Nghĩ đến đây, Sở Tử Tiêu đột nhiên có chút chống cự…

Bất kể là ba hắn hay Bắc Thần, nếu như năm đó chuyện ở Ngự Cảnh Hồ có liên quan đến họ… Sở Tử Tiêu đột nhiên không dám nghĩ tới.

Đường Dục nhìn hắn với bộ dạng xoắn xuýt, đương nhiên mở miệng: “Kỳ thực, cậu có nghĩ tới chuyện này đã là quá khứ thì cứ để nó trôi đi… Lục lại, hại người hại mình”

Sở Tử Tiêu không nói gì, nhẹ nâng con ngươi nhìn về phía Đường Dục.

“Đúng rồi,” Đường Dục để chén rượu xuống, “Hôm nay mới nghe thúc thúc nói chuyện này… Bản thiết kế của Giản Mạt hình như xảy ra vấn đề!”

“Hả?” Sở Tử Tiêu nhíu mày.

“Thiết kế bên Đến Hoàng thay đổi, nên những bản thiết kế trước đều bỏ hết…” Đường Dục mở miệng nói, ” Hắn hỏi tôi giúp hắn hỏi thăm, về một quyển tạp chí bị đình chỉ xuất bản.”

Sở Tử Tiêu càng không hiểu…

“Bởi vì, Giản Mạt có thể bị nghi là kẻ sao chép!”

“Tuyệt đối không phải…” Sở Tử Tiêu nhíu mày lập tức phủ tuyết, “Cậu có thể nói với tôi bất cứ ai là kẻ sao chép, nhưng Mạt Mạt sẽ không.”

“Vì tình cảm riêng sao?” Đường Dục hỏi.

Ánh mắt Sở Tử Tiêu thâm thúy nhìn Đường Dục, “Là nhân cánh của cô ấy khiến tôi tín nhiệm…”

Đường Dục cười, lập tức nói: ” Hôm nay bạn của tôi nói cho tôi cái này rất thú vị…”

“Cái gì?”

Đường Dục nhíu mày, “Giản Mạt đột nhiên đổi thiết kế, bên ngoài người không biết, thế nhưng, những người tham dự lúc trước đều biết… Nhưng hai ngày này lại không có bất kỳ ai có câu hỏi gì, không phải sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.