Bạn đang đọc Hào Môn Thế Gả Át Chủ Bài Sống Lại – Chương 8: Không Hiểu Vờ Hiểu
“Không có quan hệ huyết thống?” Cô Trương càng thêm tò mò, “Tại sao?”
Coi như là cùng cha khác mẹ thì cũng phải có quan hệ huyết thống chứ nhỉ?
“Tôi nghe Bảo Nghi nói ba mẹ em ấy đã nhận nuôi Tống Họa từ nhỏ, sau lại vì khó dạy bảo nên bà nội mới dắt về quê nuôi dưỡng, giờ bà ấy đã qua đời nên ba mẹ em ấy phải đón nó về đây.”
“Thì ra là vậy à.” Chẳng trách cô Diệp lại không muốn nhận Tống Họa.
Một bà cô nhỏ không nghe lời như vậy, nếu là cô cũng không muốn nhận.
Dù chỉ là dự thính đi nữa thì cũng phải suy xét một chút.
Cô Diệp thu dọn tài liệu giảng dạy trên bàn: “Cô Trương, không nói nữa, tôi còn có buổi họp.”
“À ừ, cô bận đi.”
Bên kia.
Tống Bảo Nghi vừa đến lớp ngồi xuống thì rất ngạc nhiên khi nhìn thấy qua khung cửa sổ, cô Diệp đang dẫn một người đi tới từ đầu hành lang bên kia.
Dáng người mảnh khảnh xinh đẹp đó không phải là Tống Họa thì là ai?
Rõ ràng Tống Họa là con nhỏ mới từ nông thôn lên, sao cô ta lại tìm được đến đây?
Trong lúc Tống Bảo Nghi còn đang nghi hoặc thì cô Diệp đã dẫn Tống Họa đi đến bục giảng, “Mọi người im lặng một chút.”
Trong nháy mắt, phòng học nhốn nháo lập tức trở nên im lặng như tờ, tất cả học sinh đều tập trung nhìn về phía bục giảng.
Nói đúng hơn là bọn họ đang nhìn Tống Họa.
“Má ơi, bạn này xinh đẹp quá nha!”
“So với Tống Bảo Nghi thì ai đẹp hơn?”
“Đương nhiên là người trên bục nha!”
“Cô ấy là học sinh chuyển trường à?”
“.”
Phòng học vốn đã ổn định, giờ phút này lại sôi trào.
Nghe thấy những lời bàn tán đó, sắc mặt Tống Bảo Nghi không khỏi có chút khó coi.
Cô là hoa khôi của lớp, cũng là hoa khôi của trường, sao có thể chịu được việc người khác đem cô ra so sánh?
Lại còn so với một đứa nhà quê.
Chuyện này đối với cô mà nói là một sự sỉ nhục.
“Im lặng!” Cô Diệp gõ thước xuống bàn.
Bên dưới ổn định lại.
Cô Diệp nói: “Giới thiệu với các em, đây là Tống Họa, học sinh dự thính mới tới của lớp chúng ta.
Em giới thiệu bản thân với các bạn đi.”
Tống Họa đứng trên bục, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nói: “Chào mọi người, tôi tên Tống Họa.
Tống trong Đại Tống, Họa trong xinh đẹp tĩnh mịch.”
Một đoạn giới thiệu đơn giản không màu mè.
Gia đình, nơi chốn và sở thích không hề nói đến.
Học sinh đến học trường quốc tế, vì muốn thể hiện bản lĩnh năng lực bản thân nên đã dùng đến mấy thứ tiếng để giới thiệu bản thân gia đình hay các loại sở thích này nọ.
Ít nhất thì cũng dùng tiếng anh và tiếng trung để nói.
Nhưng Tống Họa lại chỉ dùng duy nhất một ngôn ngữ, hơn nữa chỉ là vài ba câu nói đơn giản.
Chắc không phải chỉ biết nói mỗi tiếng Trung thôi chứ?
Vậy cũng LOW quá nha.
Chả trách chỉ là học sinh dự thính.
Vẻ mặt cô Diệp như sớm đã biết trước, cô không hiểu nhà họ Tống đưa loại người như vậy vào trường quốc tế làm gì nữa?
Chỉ biết nói tiếng Trung, căn bản nghe không hiểu được các môn khác, vậy nó đến trường quốc tế thì có ý nghĩa gì?
Lãng phí thời gian?
Đám học sinh bên dưới thấy Tống Họa nói xong một câu rồi cũng không có ý định nói thêm gì khác, cả đám lập tức ồn ào nghị luận.
“Hình như cô ta chỉ biết nói tiếng phổ thông.”
“Nghe nói cô ta là chị gái mới dưới quê lên của Tống Bảo Nghi đó!”
“À, thì ra là cô ta, chính là cái người có hôn ước với tên phế vật họ Úc à!”
“Chả trách tiếng Anh cũng không biết nói.”
“Ù ôi, đây là lần đầu tiên tôi gặp người nhà quê đó!”
Bảo mẫu của những cậu ấm cô chiêu này đều có hộ khẩu thành phố, ngay cả bảo mẫu đi chợ thôi cũng là chạy BMW, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, khó trách lại có cảm giác ưu việt hơn người.
Tống Bảo Nghi nghe vậy thì không khỏi mím môi cười, ngồi thẳng lưng lên.
Người đẹp ở cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.
Vẻ đẹp của cô là từ bên trong.
Trước mặt cô thì Tống Họa chẳng qua chỉ là một tên hề lót nền mà thôi.
Lâm Chi, bàn cùng bàn của Tống Bảo Nghi lấy cùi chỏ chọt chọt cô, tò mò hỏi: “Bảo Nghi, cô ta là chị cậu thật à?”
“Ừ.” Bảo Nghi gật đầu.
Vẻ mặt Lâm Chi như không thể tưởng tượng nổi nói: “Trời ạ! Chị cậu ngay cả tiếng anh cũng không biết nói sao?”
Phải biết một điều là Tống Bảo Nghi chính là thiên tài có thể nói tới năm thứ tiếng.
“Tiểu Chi, cậu đừng kỳ thị chị ấy, thật ra chị ấy cũng không dễ dàng gì.” Tống Bảo Nghi tiếp tục nói: “Từ nhỏ chị ấy đã sống ở quê cùng bà nội, bây giờ đột ngột chuyển đến đây, chắc chị ấy sẽ có phần mất cân bằng tâm lý, từ nhỏ cuộc sống của tôi luôn đủ đầy mà chị ấy thì…”
Nói tới đây, Tống Bảo Nghi cảm thấy có chút áy náy.
“Thật ra, tôi thấy có lỗi với chị ấy lắm.”
“Mất cân bằng tâm lý? Cô ta có gì mà mất cân bằng tâm lý? Cô ta lại không phải là chị ruột của cậu, ba mẹ cậu chịu nhận nuôi cô ta, còn tìm cho cô ta một vị hôn phu môn đăng hộ đối, vậy đã là quá tốt rồi! Sao cô ta lại như vậy chứ! Không biết điều chút nào! Còn nữa, cậu không hề có lỗi gì với cô ta hết, đều là do cô ta không biết điều!” Lâm Chi cảm thấy vô cùng bất bình thay Tống Bảo Nghi và nhà họ Tống.
Tống Họa nhất định chính là một con sói mắt trắng!
Tống Bảo Nghi hạ giọng nói, “Tiểu Chi, cậu đừng nói vậy, thật ra con người chị tôi khá tốt, dù gì đi nữa thì chị ấy vẫn là con gái của ba mẹ tôi, là chị của tôi, tuy rằng không có quan hệ huyết thống nhưng chị ấy sẽ mãi mãi là người thân của chúng tôi, chị ấy có làm gì đi nữa thì chúng tôi vẫn sẽ tha thứ, trở thành chỗ dựa tốt nhất của chị ấy.”
Những lời nói của Tống Bảo Nghi khiến Lâm Chi vô cùng cảm động, “Bảo Nghi, sao cậu lại tốt đến như vậy chứ? Nếu là tớ, tớ sẽ không tốt tính như vậy đâu!”
Đồng thời, cô càng cảm thấy Tống Họa thật sự không phải thứ tốt lành gì.
Nếu không thì cô ta đã phải cảm thấy vô cùng biết ơn người nhà họ Tống.
Tống Bảo Nghi cười nhìn Lâm Chi, “Tiểu Chi, tôi không tốt như cậu nói đâu.”
Lâm Chi ôm tay Tống Bảo Nghi, “Nếu tôi có đứa em gái hiểu chuyện như cậu thì quá tốt, tiếc là nhà tôi chỉ có một đứa con gái là tôi thôi.”
Có đứa em gái như Tống Bảo Nghi, ai mà không thích?
Trừ đứa ăn cháo đá bát như Tống Họa.
“Không sao cả, cậu có thể xem tôi như là em gái nha.” Tống Bảo Nghi nói.
Tống Bảo Nghi chính là như vậy.
Bất cứ lúc nào, cô ta cũng có thể đem mình đặt vào vị trí của sự lương thiện và thuần khiết.
Chỉ cần vài ba câu là có thể đả động tâm tình của người bên cạnh.
Như là bây giờ, rõ ràng Lâm Chi chưa từng tiếp xúc với Tống Họa, nhưng cô ta lại cảm thấy Tống Họa rất không ra gì, là một con trà xanh.
Trên bục, Tống Họa giới thiệu bản thân xong, cô Diệp chỉ một chỗ trống ở hàng cuối cùng nói: “Em ngồi chỗ đó đi.”
Chỗ trống ở hàng cuối cùng nằm cạnh thùng rác.
Cách bảng đen rất xa, cũng không có bạn cùng bàn.
Tống Họa cũng không để ý, một tay cầm balo đi thẳng về phía cuối.
Ánh mắt học sinh trong lớp cũng dời theo bước chân cô.
Trong mắt đều mang vẻ cười trên nỗi đau người khác.
Tiết đầu của buổi sáng là số học.
Giáo viên số học cũng chính là cô Diệp.
Toàn bộ chương trình số học đều dạy bằng tiếng Anh.
Những thứ này đối với học sinh trường quốc tế thì quá là bình thường, nhưng đối với người từ nông thôn lên như Tống Họa mà nói thì quá là khó khăn.
Ánh mắt cô Diệp nhìn về phía Tống Họa, tưởng rằng Tống Họa sẽ nằm lên bàn ngủ làm ảnh hưởng đến kỷ cương lớp học, nhưng bất ngờ là Tống Họa lại nghe giảng rất nghiêm túc.
Không hiểu vờ hiểu.
Người như vậy là giả dối nhất.
Ánh mắt cô Diệp trực tiếp lướt qua Tống Họa, dừng lại trước Tống Bảo Nghi, dùng tiếng Anh nói: “Tống Bảo Nghi, em giải câu này xem.”.