Đọc truyện Hào Môn Thế Gả Át Chủ Bài Sống Lại – Chương 54: Vả Mặt
Tự nó mất mặt thì không sao, nhưng giờ cảnh sát đã tìm đến tận nhà rồi, đây chẳng phải là khiến nhà bọn họ mất mặt sao?
Quản gia cũng cảm thấy Tống Họa quá mất mặt.
Bà làm ở nhà họ Tống lâu như vậy cũng chưa từng thấy cảnh sát đến nhà tìm Tống Bảo Nghi.
Quả nhiên.
Người với người luôn có sự chênh lệch.
Người ưu tú như Tống Bảo Nghi, trước giờ chưa từng làm chuyện gì trái pháp luật.
“Tôi không mong nó có thể ưu tú như Bảo Nghi, chỉ mong nó an phận một chút, đừng gây chuyện cho nhà này!” Chu Lôi phẫn nộ nói: “Nhưng nó thì sao? Đã gây ra những chuyện gì! Mỗi lần như vậy tôi đều phải chùi mông cho nó!”
Quản gia nhìn Chu Lôi, nói: “Dù sao cô ta cũng lớn lên ở dưới quê, không có kiến thức.
Bà khoan hãy tức giận, cảnh sát còn đang đợi bên ngoài đấy.”
Chu Lôi nén giận, theo quản gia đi ra cổng.
Nhìn thấy cảnh sát mặc cảnh phục, Chu Lôi bày ra khuôn mặt tươi cười, “Hai vị cảnh quan.
Thật ngại quá, con gái nuôi Tống Họa của tôi gây phiền phức cho các anh rồi, đều tại tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng.
Tôi cũng thực sự bó tay, từ nhỏ nó đã sống cùng mẹ chồng tôi ở dưới quê, bị bà ấy chiều hư rồi, chúng tôi mới vừa đón nó về, nó lại gây ra phiền phức lớn như vậy.”
Chu Lôi đặc biệt nhấn mạnh hai chữ con nuôi.
Nếu đã là con nuôi thì bất kể Tống Họa đã gây ra chuyện xấu gì, đều không liên quan đến bọn họ!
Bà với nó vốn dĩ không hề có quan hệ huyết thống.
Một vị cảnh sát cười nói: “Tống thái thái hiểu lầm rồi.
Con gái Tống Họa của bà cực kỳ ưu tú, dũng cảm cứu người, là tấm gương cho thế hệ ngày nay, hôm nay chúng tôi đặc biệt tới để tặng cờ thưởng cho cô ấy đấy.”
Tặng cờ thưởng?
Lúc này Chu Lôi thậm chí còn nghi ngờ lỗ tai của mình.
Nghe nhầm.
Chắc chắn là nghe nhầm.
Tặng cờ thưởng gì cho Tống Họa chứ?
Cho tới khi cảnh sát lấy lá cờ thưởng màu đỏ ra.
“Ngày mười tháng trước, tiểu đồng chí Tống Họa khi đi qua đường Bắc Địch đã cứu một đứa bé bị rơi xuống nước, cứu người xong cô ấy chẳng nói gì mà đã đi mất, người nhà của đứa bé đó phải hỏi thăm rất lâu mới biết được tên của cô ấy.”
“Tống thái thái, bà có đứa con gái tuyệt lắm đấy.”
Cứu người?
Sao có thể chứ!
Chu Lôi đã có sự chuẩn bị là Tống Họa gây ra chuyện xấu, chưa từng nghĩ đến, cảnh sát lại đến tặng cờ thưởng.
“Ngài, ngài chắc là Tống Họa chứ?” Chu Lôi ngờ vực hỏi.
Làm chuyện tốt không để lại tên rõ ràng là phong cách của Tống Bảo Nghi.
Tống Bảo Nghi làm việc gì cũng khiêm tốn, dù là làm chuyện tốt gì đi nữa cũng không bao giờ khoe khoang.
Đúng vậy.
Người cứu chắc chắc là Tống Bảo Nghi.
Cờ thưởng này cũng là của Tống Bảo Nghi.
Đám cảnh sát này cũng ngu ngốc thật.
Đến cả tên mà cũng nhầm cho được!
Tống Họa vừa hay vừa lúc này từ trên lầu đi xuống.
Chu Lôi liếc cô, “Tống Họa mày qua đây chút!”
Tống Họa đi tới, “Chuyện gì?”
“Hai vị cảnh quan, đây chính là Tống Họa.
Các anh nhìn kỹ lại thử xem, có phải nhận nhầm người rồi không, tôi vẫn còn một đứa con gái tên Tống Bảo Nghi.”
Vị cảnh sát nọ lập tức móc điện thoại ra, mở đoạn giám sát ngày đó, so sánh một phen, cười nói: “Không nhầm không nhầm đâu, đúng là cô bé này.”
Chu Lôi mắt trợn tròn, ngu người đứng đó.
Thật sự là Tống Họa?
Không.
Không thể nào!
Cảnh sát chuyển giao cờ thưởng cho Tống Họa.
“Cô bé, đây là cờ thưởng người nhà đứa bé đó tặng cho cô đấy.”
“Cô bé khá lắm!”
Vốn tưởng là do sự sai lệch của máy giám sát, ngờ đâu ngoài đời cô bé này còn gầy hơn.
Rất khó tưởng tượng, cô bé này làm sao có thể kéo một đứa bé 11 tuổi từ dưới dưới lên nổi.
Tống Họa ngây ra.
Nếu cảnh sát không tới tìm cô, cô cũng sắp quên mất chuyện này rồi.
Đây là nguyên nhân vì sao ngày tháo băng cho Thượng Quan Nghênh Nghênh cô lại đến trễ.
Hẹn là 10 giờ tới, cô lại đến trễ hơn một tiếng đồng hồ.
Sau khi cứu người, cô vội đến nhà họ Thượng Quan, nên giao đứa trẻ cho người giám hộ rồi đi ngay.
Tống Họa phản ứng lại trong phút chốc, giơ hai tay ra nhận cờ, “Cảm ơn.”
“Con sông đó hơi sâu, dù là một người đàn ông bơi giỏi mà xuống dưới cũng có thể sẽ không bò lên nổi.
Cháu gan thật đấy! Nhưng lần sau phải biết lượng sức mình, gặp những chuyện như vậy nhớ phải kịp thời gọi cho cảnh sát bọn chú, bọn chú sẽ cố gắng đến nhanh nhất có thể!”
“Vâng, lần sau cháu sẽ gọi cho các chú đầu tiên.” Tống Họa gật đầu.
Chu Lôi đứng đó, bà không dám tin hỏi: “Cảnh quan, các anh thật sự không nhậm nhầm người sao?”
Một đứa con hoang, chỗ nào xứng với lá cờ Anh Dũng Cứu Người chứ.
Người cứu không nên là Tống Bảo Nghi sao?
Cảnh sát cười đáp: “Tống thái thái yên tâm, chúng tôi có đoạn video giám sát lúc đó, sẽ không nhận nhầm người đâu.”
Sau có lại chụp chung với Tống Họa một tấm, hai vị cảnh sát mới rời đi.
Tống Họa cầm cờ về phòng.
Chu Lôi cau mày nhìn theo bóng lưng cô.
Trong lòng rất khó chịu.
Lá cờ đó lẽ ra phải thuộc về con gái bà mới đúng.
Con khốn đó mới về nhà được mấy ngày đã bắt đầu cướp đồ của Tống Bảo Nghi rồi.
Đúng là vô sỉ!
Trên lầu.
Cất cờ xong, Tống Họa khui hộp thức ăn mèo ra, “Bánh bao, ăn cơm.”
“Meo!”
Mới mấy ngày không gặp, bé mèo đáng thương nay đã trở thành bá chủ một phương.
Vì quá ú nên lúc đi cứ õng ẹo uốn éo, đối mặt với thức ăn nó chỉ đi tới ngửi một chút, sau đó hất mặt quay người đi.
Tống Họa nhíu mày, ngồi xổm xuống ôm nó vào ngực, “Mày không đói à?”
“Meo meo.”
“Có phải mày bệnh rồi không?” Giờ Tống Họa mới nghĩ ra, mấy ngày gần đây nó ăn rất ít, trước đây mỗi ngày ăn ba hộp, bây giờ mỗi ngày chỉ ăn một hộp.
“Meo.”
Nghĩ một lúc, cô bỏ nó vào ba lô, chuẩn bị đưa nó đi bệnh viện thú y.
– —
Một bên khác.
Tống Bảo Nghi xách hòm thuốc tới nhà họ Vân tái khám cho Vân Thi Dao.
Vừa đi tới cổng, quản gia đã chạy ra, “Tống tiểu thư.”
Tống Bảo Nghi chau mày.
Người nhà họ Vân có ý gì đây?
Chỉ để quản gia ra đón cô.
Phải biết bình thường đều là Vân lão phu nhân đích thân ra đón.
Quản gia nói: “Tống tiểu thư, lão phu nhân nhà tôi nói, việc chữa trị cho tiểu thư nhà tôi không phiền cô nữa, cô về đi.”
Cái gì?
Vân lão phu nhân có ý gì?
“Tôi muốn gặp Vân lão phu nhân.”
Quản gia mỉm cười, “Bây giờ Vân lão phu nhân đang bận.”
Tống Bảo Nghi nghe vậy lập tức xoay người muốn đi.
Đây là khí khái của người hành y!
Nếu nhà họ Vân đã không tin cô, vậy cô cũng không cần phải trơ mặt ở lại đây.
Đợi đi.
Nhà họ sớm muộn cũng phải hối hận.
Đến lúc đó họ sẽ đích thân đến nhà họ Tống mời cô.
– —
Rời khỏi nhà họ Vân, Tống Bảo Nghi liền đi đến phòng làm việc của Trịnh Dân Trinh.
Trịnh Dân Trinh thấy cô liền cười nói: “Không phải hẹn ba giờ sao? Sao tới sớm thế.”
Tống Bảo Nghi nói: “Con muốn được sư phụ chỉ điểm nhiều hơn, dù sao cuộc thi cũng sắp đến rồi.”
Trịnh Dân Trinh rất thích kiểu học sinh như này, “Con định diễn tấu khúc nào?”
“Mayila.”
Trịnh Dân Trinh gật gù: “Bài này không tệ, có điều hơn khó, phần âm luật không dễ nắm, con kéo thử cho ta nghe xem.”
“Vâng.” Tống Bảo Nghi lấy đàn ra.
Mayila là khúc sở trường của cô, cô luyện đã hơn mười năm.
Một lát sau, trong không khí vang lên giai điệu êm tai.
Nghe một hồi, Trịnh Dân Trinh lại thấy không đúng lắm.
Tuy rằng âm điệu và tiết tấu đều nắm rất chắc, nhưng bà luôn cảm thấy có chút gì đó.
Đàn tấu kết thúc, Trịnh Dân Trinh nhìn Tống Bảo Nghi, “Bảo Nghi, hôm nay có phải trạng thái của con không tốt lắm không? Khúc này với khúc hôm đó ta nghe ở nhà con có cảm giác không giống lắm.”
Tống Bảo Nghi không hề hoảng hốt, “Có lẽ có liên quan đến tâm tình, hôm đó trạng thái của con rất thả lỏng, hơn nữa bên cạnh cũng không có ai.
Khúc nhạc ngày hôm đó đương nhiên sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, phát huy tốt hơn so với bây giờ.”.