Bạn đang đọc Hào Môn Thế Gả Át Chủ Bài Sống Lại – Chương 52: Người Xấu Hay Tác Quái
Những lời Trình Lâm nói khiến Vân lão phu nhân yên tâm hơn nhiều.
Vậy thì…cho Tống tiểu thư chút thời gian vậy.
Trình Lâm tiếp tục nói: “Lão thái thái, thật ra, lúc trước ba Nghênh Nghênh cũng không tin tưởng Tống tiểu thư, ông ấy luôn nói tuổi cô ấy còn nhỏ.
Ngài đừng bao giờ phủ định năng lực của cô ấy chỉ vì cô ấy còn nhỏ nhé.”
Vân lão phu nhân lập tức bừng tỉnh.
Chả trách lúc trước Tống Bảo Nghi lại để ý đến việc người khác hỏi tuổi nghề của mình tới như vậy.
Thì ra, cô ấy thường bị chất vấn.
Bà gật đầu: “Có câu này của con thì ta yên tâm rồi.”
Nói tới đây bà lại thở dài, “Dao Dao là đứa cháu duy nhất của ta, đến nằm mơ ta cũng muốn nó khỏe lại.
Nếu Tống tiểu thư có thể chữa khỏi cho nó, vậy cô ấy chính là ân nhân của nhà này!”
Từ khi Vân Thi Dao bị như thế, Vân lão phu nhân cũng bệnh không dậy nổi, gánh nặng của toàn gia tộc đều đè nặng trên vai Chu Phượng Ngôn.
Quãng thời gian này, sau khi Tống Bảo Nghi trị liệu cho Vân Thi Dao, sức khỏe của Vân lão phu nhân cũng tốt lên không ít.
Điều bà sợ nhất là hi vọng rồi lại phải thất vọng.
Trình Lâm nhìn Vân lão phu nhân, “Ngài yên tâm.
Tống tiểu thư nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng đâu.”
– —
Cấp ba Bắc Kiều.
Tống Họa cầm thẻ cơm đi về phía nhà ăn.
Cơm trưa rất đơn giản.
Ba món ăn một món canh.
Món mặn là đùi gà.
Lấy đồ ăn xong, Tống Họa bưng mâm đến chỗ trống ngồi xuống, cô rất nghiêm túc cúi đầu ăn.
Ăn được một nửa, Lý Hân cũng bưng mâm đi tới, hỏi dò: “Tống mỹ nhân, tôi có thể ngồi ở đây không?”
Tống Họa hơi nhướng mắt, hai lúm đồng tiền nhạt hiện ra, “Ngồi đi, chỗ này không có người.”
“Cảm ơn.”
Lý Hân và bạn cùng bàn của cô là Ngô Hâm Đồng cùng ngồi xuống đối diện Tống Họa.
Ngô Hâm Đồng có hơi khẩn trương, lúc ăn cơm, một mực không dám ngước mặt lên nhìn Tống Họa.
Tính cách Lý Hân thì cởi mở hơi một chút, luôn tìm chủ đề để nói, “Tống mỹ nhân, chừng nào Vân Thi Dao mới đi học lại thế?”
Tống Họa nói: “Dự là còn phải nghỉ ngơi điều dưỡng thêm một thời gian nữa.”
“Ồ.” Lý Hân ăn một muỗng cơm, nhíu mày nói: “Cơm ở nhà ăn đúng là ngày càng khó nuốt!”
Ngô Hâm Đồng gật gù đồng tình, “Đúng là không ngon lắm, không mấy ngày mai mình đi ăn ngoài đi?”
“Được đó.” Lý Hân nhìn Tống Họa, “Tống mỹ nhân, cậu có muốn đi cùng bọn tôi không?”
Tống Họa ngược lại ăn rất vui vẻ.
Bởi vì từng bị đói, cho nên, cô trân trọng từng hạt cơm.
Dù đồ ăn có khó ăn hơn nữa, cô đều sẽ ăn hết.
Cô hơi ngẩng đầu, cười nói: “Được chứ.”
Vốn dĩ Lý Hân cho rằng Tống Họa sẽ từ cự tuyệt, Ngờ đâu cô ấy chẳng những không từ chối mà ngược lại còn cười với cô.
Nữ thần giản dị dễ gần hơn cô tưởng.
Một bên khác của nhà ăn.
Nam sinh cùng lớp, Lý Thừa, nhìn Tống Họa ngồi phía bên kia, lại nhìn ly trà sữa trong tay, cuối cùng vẫn không có dũng khí đem qua đó.
“Lý Thừa.”
Bỗng nhiên có tiếng nữ sinh vang lên bên tai.
Lý Thừa quay đầu nhìn.
Chỉ thấy người vừa gọi anh là bạn cùng lớp, Vương Diệu Diệu.
Lý Thừa hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Vương Diệu Diệu nhìn ly trà sữa trong tay anh, trong mắt toàn là vẻ đang xem trò cười, “Cậu thích Tống Họa đúng không?”
“Không phải.” Lý Thừa phủ nhận.
Vương Diệu Diệu cười một cái, tiếp tục nói: “Nếu không phải thì cậu mua trà sữa làm gì?”
Ai mà không biết hoa khôi mới tới thích nhất là trà sữa đâu.
Đúng vậy.
Hiện nay hoa khôi trường Bắc Kiều đã từ Vương Diệu Diệu biến thành Tống Họa.
Vào nửa tháng trước, cô vẫn là nữ thần trong mắt học sinh toàn trường, còn bây giờ?
Cô ta là thứ gì chứ!
Làm cô mất hơn một nửa số thư tình.
Đều là tại Tống Họa.
“Liên quan gì tới cậu!” Lý Thừa bóp ly trà sữa trong tay, “Tôi không thể tự mình mua về uống hả?”
“Xem ra cậu khá tự biết mình đó.” Vương Diệu Diệu cười nói: “Biết Tống Họa coi thường mình, nên không dám thừa nhận mình thích Tống Họa.”
Nói tới đây, Vương Diệu Diệu ngừng một chút, cô khinh bỉ nhìn Lý Thừa, “À, Tống Họa là hoa khôi trường ta cơ đấy, cả nam thần của trường cô ấy còn không coi ra gì, thì sao lại thích cậu được đây?”
Vương Diệu Diệu tiếp tục nói: “Ánh mắt của người ta cao lắm đấy! Tư cách xách giày cho người ta cậu còn chẳng có đâu, cậu đó, định sẵn cả đời này chỉ có thể làm *thiểm cẩu cho Tống Họa mà thôi.”
*Thiểm cẩu (Chó liếm): Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Chỉ vài câu ngắn ngủi, không hề có một chữ thô tục nào, lại kéo thù hận đến cho Tống Họa.
Nào có thằng con trai nào lại thích bị gọi là thiểm cẩu đâu?
Nhất định Lý Thừa sẽ vì mấy câu này của cô mà ghi hận Tống Họa!
Nghe cô nói như vậy, Lý Thừa cau mày gắt gao, quay phắt sang nhìn thẳng vào Vương Diệu Diệu.
“Dù gì Tống Họa cũng là hoa khôi, tôi không có tư cách xách giày cho cậu ấy, đó là điều bình thường! Còn nữa, tôi thích làm thiểm cẩu đấy thì sao nào? Còn cậu, cậu đã bao giờ ngẫm lại xem tại sao không có ai muốn trở thành thiểm cẩu cho cậu chưa?”
Lý Thừa cười một tiếng, nói tiếp: “Cậu có từng nghe câu người xấu hay tác quái chưa? Đúng đó, cậu đoán không sai đâu, người xấu tôi nói chính là cậu đó!”
Lý Thừa nói xong thì quay người đi ngay lập tức.
Vương Diệu Diệu đứng đó tức sắp điên tới nơi.
Quá đáng!
Lý Thừa này thật sự quá quắt.
Vốn dĩ cô nhân cơ hội muốn gây xích mích giữa bọn họ, ngờ đâu tên Lý Thừa này chẳng những không trúng chiêu, mà còn xỉ vả ngược lại cô.
Thật là đáng ghét.
“A!” Vương Diệu Diệu tức giận thét ra tiếng.
– —
Đảo mắt một cái, nửa tháng lại qua đi.
Đoạn thời gian này, Tống Bảo Nghi trừ chuẩn bị cho cuộc thi violon ra thì còn trị liệu cho Vân Thi Dao.
Tuy trong quá trình trị liệu của cô, Vân Thi Dao nay đã nằm liệt giường không dậy nổi, tình trạng ngày càng nghiêm trọng, nhưng cô vốn không hề đặt trong lòng.
Vì để hồi phục thì cần có một quá trình.
Nhìn Vân Thi Dao giờ ngay cả xuống giường cũng không được, Vân lão phu nhân và Chu Phượng Ngôn cực kỳ lo lắng.
Thấy Vân lão phu nhân thương xót Vân Thi Dao như vậy, Tống Bảo Nghi mới nói: “Lão phu nhân, ngài yên tâm, Vân tiểu thư nhất định sẽ không sao đâu.
Cô ấy đã là người trưởng thành rồi, nếu chút đau đau đớn này mà cũng không chịu được, thì sau này sẽ thành như thế nào nữa? Sao mà chống đỡ được nhà họ Vân đây?”
Cô ghét nhất là cái kiểu thiên kim nhà giàu ỷ cưng chiều mà kiêu căng này.
Chỉ chút đau đớn mà cũng không chịu được.
Sau khi Tống Bảo Nghi đi, Vân lão phu nhân bảo Chu Phượng Ngôn mời Trình Lâm tới.
Trình Lâm nhìn thấy tình trạng của Vân Thi Dao thì vô cùng khó hiểu.
Chuyện gì thế này?
Tuy ban đầu Tống Họa trị liệu cho Thượng Quan Nghênh Nghênh, tình trạng mới đầu cũng không ổn lắm, nhưng cũng có kém tới nổi như này đâu.
Trình Lâm nhíu mày, “Phượng Ngôn, tôi dám đảm bảo, y thuật của Tống tiểu thư không ai có thể sánh.”
Chu Phượng Ngôn nói: “Vậy tại sao Dao Dao lại thành ra như thế này.
Bình thường lúc Tống tiểu thư trị liệu cho Dao Dao, thái độ không tốt thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại, với tình trạng mỗi ngày như thế này của Dao Dao, tôi không thể không nghi ngờ y thuật của cô ấy.”
“Thái độ không tốt?” Trình Lâm nghe vậy thì cau mày nói: “Sao có thể? Tính tình của Tống tiểu thư tốt lắm, dù chồng tôi có chất vấn thẳng mặt đi nữa thì cô ấy cũng không nói gì, cô ấy chỉ dùng chính y thuật để chứng minh bản thân.”
Vân lão phu nhân chợt phản ứng lại, hỏi: “Trình Lâm, cháu nói vị Tống tiểu thư đó tên gì?”.