Bạn đang đọc Hào Môn Thế Gả Át Chủ Bài Sống Lại – Chương 48: Tận Mắt
Nghe vậy, ánh mắt Tống phu nhân hiện lên vẻ tiếc nuối.
Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng bà vẫn cảm thấy khổ sở.
Những năm này, không có lúc nào mà bà không nhớ con gái.
May mà còn có Tống Diệc Nhan.
Tuy nó không phải là cốt nhục của bà, nhưng bà đã tận tay nuôi nó lớn khôn, “Cảm ơn con, Diệc Nhan.”
“Mẹ nói gì vậy chứ!” Tống Diệc Nhan nắm lấy tay bà, “Con là con gái mẹ, đây là những điều con nên làm.
Con còn muốn sớm tìm được chị hơn cả mẹ kìa, chúng ta cả nhà đoàn tụ.”
Nghe cô nói vậy, bà lập tức ôm lấy cô thật chặt, nấc nghẹn từng cơn.
Tống Diệc Nhan vỗ về lưng bà, nhẹ giọng an ủi, ở góc độ Tống phu nhân không thấy được, đáy mắt cô thoáng qua ánh sáng nhạt.
Cô lúc này còn buồn hơn cả bà ấy.
Tại sao?
Tại sao bà ấy không thể xem cô như con gái ruột?
Cô ở bên bà mười tám năm, còn Tống Yên thì được mấy ngày?
Lẽ nào vì cô không phải bò ra từ bụng bà sao?
Không.
Như vậy là không công bằng với cô.
Tống Diệc Nhan tận lực khiến mình bình tĩnh lại, “Mẹ đừng buồn, con tin là chị cũng không muốn thấy mẹ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt như vậy đâu.
Hơn nữa, mẹ còn có con, con sẽ không từ bỏ việc tìm chị đâu.”
“Diệc Nhan, con là một đứa trẻ tốt.”
Tống phu nhân cũng không muốn mình cả ngày cứ buồn rầu như vậy, nhưng Tống Yên là bà mang thai mười tháng vất vả sinh ra.
Là con gái của bà, không ai có thể thay thế.
An ủi một hồi, Tống Diệc Nhan lại nói: “Con dìu mẹ về giường nghỉ ngơi nhé?”
Tống phu nhân gật đầu.
Cô dìu bà về giường, nhét chăn xong hết Tống Diệc Nhan mới xoay người rời đi, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tống Diệc Nhan từ trên lầu đi xuống thì thấy Tống Bác Dương từ ngoài đi vô.
Tuy anh mới hai mươi sáu tuổi nhưng đã là ảnh đế, do trong nhà chỉ có một đứa em gái là Tống Diệc Nhan, hơn nữa cô còn nhỏ hơn anh rất nhiều tuổi, nên anh rất chiều chuộng cô em gái này.
“Diệc Nhan, mau qua đây xem xem anh ba mua gì cho em nè!”
Tống Diệc Nhan cười chạy tới, thân thiết ôm lấy anh, “Sao hôm nay anh ba lại có thời gian về nhà thế?”
“Về thăm em.” Trên mặt Tống Bác Dương đầy cưng chiều xoa đầu cô.
Nụ cười trên mặt Tống Diệc Nhan thoáng cứng nhắc.
Về thăm cô?
Lẽ nào không phải vì hôm nay là sinh nhật của Tống Yên à?
Giả dối.
“Anh mang gì về cho em thế?”
“Em đoán xem.”
Tống Diệc Nhan ôm lấy cánh tay Tống Bác Dương, bắt đầu làm nũng, “Ai da em đoán không được mà! Anh ba, anh nói cho em biết đi mà!”
“Đồ ngốc này.”
Tống Bác Dương vỗ vỗ đầu cô, sau đó lấy hộp quà ra, “Tự xem đi.”
Tống Diệc Nhan mở hộp quà ra, nhìn thấy vật bên trong thì la lên một tiếng, sau đó nhảy vào ôm Tống Bác Dương, “Cảm ơn anh ba! Anh ba thật tốt!”
Tống Bác Dương cười ôm lấy Tống Diệc Nhan, “Khỉ con, mau xuống đi, có còn nhỏ nhắn gì nữa đâu.”
“Không đấy, không đấy! Em muốn giống như lúc nhỏ cơ.”
Trên mặt Tống Bác Dương đầy vẻ không biết phải làm sao.
Có cách gì đâu!
Em gái mình, mình chiều thôi.
Chính vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Tống Bác Dương nhìn thấy người đang bước vào, lập tức buông Tống Diệc Nhan ra, “Anh cả.”
Tống Diệc Nhan cũng khẩn trương đứng đàng hoàng lại, “Anh cả.”
Tống Bác Sâm cao một mét tám chín, mặc âu phục được may thủ công, ngũ quan anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, giữa hai mày có sự khôn khéo của doanh nhân, nói năng thận trọng, bình thường khá nghiêm khắc với em trai em gái.
Dù là đại ma vương như Tống Bác Dương, nhìn thấy Tống Bác Sâm cũng phải ngoan ngoãn đứng ngay ngắn lại.
Tống Bác Sâm quét mắt qua một cái, “Các em đều trưởng thành cả rồi, chú ý hành vi cử chỉ của mình chút.
Để người ngoài nhìn thấy họ sẽ nghĩ gì?”
Tống Diệc Nhan im lặng.
Tống Bác Dương nói: “Diệc Nhan là em gái ruột của mình mà.”
Tống Bác Sâm cau mày, “*Tử đại tị mẫu, nữ đại tị phụ.
Càng huống chi là anh em?”
*Tử đại tị mẫu, nữ đại tị phụ: Con trai lớn tránh mẹ, con gái lớn tránh cha.
Tống Bác Dương không dám bẻ lại.
Tống Diệc Nhan cúi thấp đầu, hơi tủi thân nói: “Anh cả, em biết sai rồi.”
Cô biết.
Cái gì mà tử đại tị mẫu, nữ đại tị phụ chứ, chỉ là viện cớ.
Tất cả là do Tống Bác Sâm không thích cô mà thôi.
Vì cô và bọn họ không hề có quan hệ huyết thống.
Tống Bác Sâm nói câu lần sau chú ý chút xong thì xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng anh, Tống Diệc Nhan cực kỳ uất ức, ngay lập tức mắt cô đỏ lên.
Tống Bác Dương nhìn thấy thì đau lòng không thôi, lập tức an ủi: “Diệc Nhan, em đừng buồn, anh cả với ai cũng như vậy, không phải nhằm vào em đâu.”
Tống Diệc Nhan gật đầu, “Vâng, em biết mà, em không trách anh ấy.”
“Ngoan.” Tống Bác Dương nhẹ giọng an ủi.
Chính vào lúc này, Tống Bác Sâm đứng ngay chỗ tay vịn cầu thang tầng hai, “Diệc Nhan, em lên đây một chút.”
“Em tới đây.” Tống Diệc Nhan dụi dụi mắt, lập tức lên lầu.
Tống Diệc Nhan đến thư phòng.
Tống Bác Sâm ngồi trên ghế làm việc, mở tệp văn kiện trước mặt ra, “Bên phía Yên Yên gần đây có tin gì không?”
Lại là Tống Yên.
Trong mắt Tống Diệc Nhan thoáng qua vẻ mất mát rồi, “Không ạ.”
Tống Bác Sâm liếc nhìn Tống Diệc Nhan một cái, “Gửi toàn bộ tài liệu gần đây cho anh xem xem.”
“Vâng.”
Tống Bác Sâm muốn tận mắt nhìn xem mấy tài liệu đó.
Là ý gì?
Không tín nhiệm cô?
Tống Diệc Nhan cắn môi.
– —
Thành phố Giang.
Trường cấp ba Bắc Kiều.
.
Bạ.